trường đã biến mất khỏi ký ức của cháu đúng vào cái ngày cháu kể cho họ
nghe.
Bà có cảm tưởng rằng việc thảo luận những vấn đề tương tự như vậy đang
là mốt trong những năm gần đây. Lúc xưa, các chủ đề này thường rất hiếm,
thế mà giờ đây chúng đã trở thành câu chuyện cửa miệng của mọi người.
Dạo trước bà đọc một tờ báo nói rằng ở Mỹ thậm chí còn có những nhóm
người biết về tiền kiếp. Họ gặp nhau và nói về cuộc sống của họ ở kiếp
trước. Vì vậy mà một bà nội trợ có thể nói rằng, “Tôi là một ả gái điếm ở
New Orleans vào thế kỷ mười chín cho nên tôi không thể chung thủy với
chồng mình được.” Hay một nhân viên làm việc ở trạm xăng bào chữa cho
tính phân biệt chủng tộc của mình rằng một bộ lạc da đen đã ăn tươi nuốt
sống anh ta trong một chuyến thám hiểm vào thế kỷ mười sáu. Những lời
biện hộ phi lý! Vì mất đi cội nguồn văn hóa nên họ mới tạo dựng nên tiền
kiếp để vá víu thực tại bất định và u ám của chính mình. Nếu những vòng
đời thực sự có ý nghĩa thì bà chắc chắn rằng nó sẽ khác chứ không phải như
thế này.
Sau vụ việc ở trường mầm non, bà mua vài cuốn sách với hy vọng rằng
chúng có thể sẽ giúp bà hiểu cháu tốt hơn. Một trong những bài tiểu luận
viết rằng trẻ em có thể nhớ chi tiết về tiền kiếp thường là những đứa bé đã
chết non hay chết vì bạo lực. Những ám ảnh của cháu như ống ga bị rò rỉ
hay tất cả những thứ có thể nổ tung trong phút chốc không thể được giải
thích bằng bất kỳ trải nghiệm nào trong thời thơ ấu của cháu, và chính vì vậy
mà bà sẵn sàng lý giải mọi chuyện như sau. Khi cháu mệt, lo lắng hay ngủ
say, cháu trở thành nạn nhân của những nỗi sợ hãi rất phi lý. Không phải
ông ba bị, phù thủy hay ma sói làm cho cháu khiếp đảm, cháu chỉ sợ rằng
toàn vũ trụ có thể sẽ đột ngột bị nổ tung. Một vài lần đầu, cháu xuất hiện
trong phòng bà vào lúc nửa đêm, sợ hãi đến tột độ và bà thức dậy vỗ về cháu
rồi đưa cháu trở lại giường. Cháu nằm đó, nắm chặt tay bà và đòi bà kể một
câu chuyện với kết thúc có hậu. Để đảm bảo rằng bà không nói điều gì trái
ý, trước tiên cháu mô tả chính xác điều cháu muốn câu chuyện sẽ xảy ra, và
cứ thế bà không làm gì cả ngoài việc lặp lại từng từ một theo hướng dẫn của
cháu. Bà kể câu chuyện một lần, hai lần và đến lần thứ ba, khi chắc chắn là