TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 29

Với cha mẹ bà, con cái trước hết chỉ là trách nhiệm xã hội. Họ thờ ơ với

sự phát triển bên trong của con trẻ, đồng thời cực kỳ nghiêm khắc với những
cử chỉ sáo rỗng và khuôn phép bề ngoài. Bà phải ngồi thẳng lưng tại bàn ăn
với hai khuỷu tay đặt sát bên sườn. Và cho dù đã làm như vậy thì việc ấy
cũng chẳng có nghĩa lý gì khi tất cả mọi suy nghĩ của bà chỉ tập trung vào
vấn đề làm thế nào để kết thúc cuộc đời một cách thiết thực nhất. Thể diện
mới là quan trọng, còn những thứ khác chỉ là con số không.

Và chính vì vậy mà bà lớn lên với cảm giác rằng mình giống một con

vượn người cần được huấn luyện cẩn thận chứ không phải là một con người
thật sự với bao niềm vui cùng những thất vọng và khao khát được yêu
thương. Sự bất mãn sớm muộn rồi cũng dẫn đến nỗi cô đơn cùng cực, một
nỗi cô đơn lớn dần lên và bao phủ quanh ta như một khoảng chân không, và
ta chậm chạp, vụng về, vẫy vùng trong đó như một tay thợ lặn ngờ nghệch.

Nỗi cô đơn còn xuất phát từ những câu hỏi bà tự đặt ra mà không có lời

giải đáp. Mới năm hay sáu tuổi đầu bà đã nhìn xung quanh và tự hỏi tại sao
mình lại ở đây? Mình từ đâu đến, những thứ xung quanh từ đâu đến, cái gì ở
đằng sau tất cả, có phải mọi thứ đã có mặt trước khi mình được sinh ra, và
liệu chúng sẽ tồn tại mãi mãi? Bà đã đặt ra tất cả những câu hỏi mà bất kỳ
đứa trẻ nhạy cảm nào cũng tò mò khi chúng bắt đầu nhìn thấy sự phức tạp
của thế giới xung quanh. Bà tin chắc rằng người lớn cũng đặt ra những câu
hỏi như vậy, và dần dần họ sẽ có lời giải đáp. Tuy nhiên, sau hai, ba lần hỏi
mẹ và vú nuôi, bà vỡ lẽ rằng họ chẳng những không biết câu trả lời mà
những câu hỏi ấy còn chưa bao giờ xuất hiện trong đầu họ.

Cháu có thể hiểu bởi vì vậy mà cảm giác bị xa lánh của bà ngày càng tăng

lên. Bà phải tự mình giải quyết mọi vấn đề mà không có ai giúp đỡ. Mỗi
ngày trôi qua, những băn khoăn về mọi thứ xung quanh càng chồng chất,
những câu hỏi cứ lớn dần lên và ngày càng đáng sợ, chỉ cần nghĩ đến chúng
là đã thấy ghê người.

Lần đầu tiên bà đối diện với cái chết là lúc sáu tuổi. Cha bà có nuôi một

con chó săn tên Argus, nó rất điềm đạm, đáng yêu và lập tức trở thành người
bạn thân thiết nhất của bà. Bà dành cả những buổi chiều để chơi với cậu ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.