TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 41

là cháu băn khoăn rằng chúng có liên quan gì với nhau đâu. Liên quan nhiều
lắm đấy, tin bà đi. Tình tiết ấy liên tục xuất hiện là bởi vì đó chính là thời
điểm duy nhất mà bà có thể tạo ra sự thay đổi. Mẹ cháu đã khóc lóc và ôm
chầm lấy bà; đó là giây phút mà vỏ bọc của nó mở ra – một vết nứt nhỏ mà
bà có thể chui vào, để rồi từ đó tạo ra một chỗ cho riêng mình. Có thể bà đã
trở thành điểm tựa cho cuộc đời nó, nhưng để làm được như vậy thì cần phải
có một quyết tâm hết sức lớn lao. Khi con bé bảo rằng “Mẹ phải đi thôi,” thì
đáng lý bà phải ở lại. Bà phải thuê một phòng ở khách sạn gần đó, quay trở
lại mỗi ngày để gõ cửa nhà nó cho đến khi vết nứt nhỏ kia trở thành một lối
ra vào. Bà đã suýt làm được rồi đấy, bà có thể cảm thấy điều đó mà.

Thế nhưng bà đã chẳng làm gì. Với tính hay e ngại, sự lười nhác và thói

quen lịch sự không đúng chỗ, bà đã làm theo những gì con bé bảo. Vì ghét
cay ghét đắng tính xâm phạm riêng tư của mẹ mình cho nên bà luôn ao ước
sẽ trở thành một người mẹ thật khác và để Ilaria hoàn toàn tự lập. Nhưng
kiểu làm ra vẻ cao thượng ấy thường chỉ để ngụy trang cho sự thiếu quan
tâm và cả mong muốn không bị dính líu vào việc của người khác. Đó là một
ranh giới mong manh, cực kỳ mong manh. Bước qua ranh giới ấy hay không
là việc phải làm ngay tức khắc, là quyết định dứt khoát giữa việc thực hiện
hay không thực hiện. Thế nhưng ta chỉ nhận ra tầm quan trọng của thời khắc
ấy khi nó đã trôi qua. Và rồi ta cảm thấy hối tiếc và hiểu rằng trong khoảnh
khắc ấy, sự can thiệp là cấp thiết chứ không cần đắn đo về khả năng tự lập
của người khác. Tình yêu không dành cho kẻ lười nhác, đôi khi nó đòi hỏi
những hành động thật quyết liệt và chính xác. Cháu có thấy không? Bà đã
che dấu sự nhút nhát vô tình của mình bằng ý nghĩ cao cả về sự tự do cá
nhân đấy!

Ý nghĩ về số phận sẽ đến với chúng ta khi năm tháng trôi qua. Thông

thường, chẳng ai ở tuổi cháu lại nghĩ đến nó cả, cháu nhìn nhận mọi thứ xảy
ra như là kết quả từ chính ý chí của mình. Cháu cảm thấy mình hệt một công
nhân làm đường xa lộ, phải lát từng viên gạch để tạo nên một lối đi. Mãi sau
đó cháu mới nhận ra con đường đã có từ trước, ai đó đã vẽ ra cho cháu và cứ
thế cháu chỉ việc đi về phía trước. Một người thường khám phá ra điều này
khi bước qua bốn mươi tuổi, đó là lúc ta biết rằng mọi thứ không còn phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.