TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 61

làm rối tung rối mù hết cả lên. Nếu một nhà triết học đọc được những dòng
này thì bà có thể tưởng tượng rằng ông ta không thể nào kiềm chế khỏi việc
ghi chú dày đặc với một cây bút chì đỏ như cách mà những thầy giáo già của
bà đã từng làm. Ông ta sẽ viết thế này: “Không nhất quán. Không đúng
trọng tâm. Thiếu cơ sở logic.”

Còn nếu một nhà tâm lý học đọc được thì sao nhỉ? Ông ta sẽ viết một bài

luận dài lê thê về mối quan hệ đổ vỡ của bà với mẹ cháu, và về mọi thứ bà
đang kiềm nén trong lòng. Nhưng cho dù bà đã kiềm nén thì bây giờ có gì
khác đâu chứ? Bà có một đứa con gái và đã đánh mất nó. Con bé chết trong
một tai nạn giao thông vào đúng cái ngày bà tiết lộ rằng người cha bấy lâu
nay gây ra bao nhiêu phiền toái cho nó – theo lời nó nói – không phải là cha
ruột của nó. Cái ngày ấy vẫn còn hiển hiện trong tâm trí bà như thể đang
xem một bộ phim, chỉ có điều là nó không được phát từ một máy chiếu mà
mọi hình ảnh đã được cố định trên tường. Bà thuộc nằm lòng thứ tự các
phân cảnh và biết rõ mọi chi tiết trong từng cảnh ấy. Không có gì biến mất,
tất cả vẫn còn bên trong bà, nó đập trong mạch máu và len lỏi trong mọi suy
nghĩ, bất kể lúc bà thức hay đã ngủ. Nó vẫn sẽ còn đập ngay cả sau khi bà
chết.

Con chim hét đã tỉnh dậy rồi, cô nàng đang thò đầu ra khỏi cái lỗ trên hộp

và kêu chiêm chiếp rành mạch, đều đều. Có vẻ như cô nàng đang nói: “Tôi
đói rồi, sao lâu quá mà bà chưa cho tôi ăn?” Bà đứng dậy và tìm thứ gì đó
trong tủ lạnh để cho nó ăn. Vì chẳng còn gì cả nên bà gọi điện cho chú
Walter để hỏi chú ấy có còn giun không. Lúc bấm số, bà nói với nó rằng:
“Mày may mắn lắm biết không, vì mày được sinh ra từ một quả trứng. Mới
cất cánh lần đầu tiên thì mày đã quên tuốt cha mẹ mày trông như thế nào
rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.