TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 65

Thực tế là cái việc động trời ấy đã xảy ra từ lâu, vào cuối tháng Hai. Bà

phát hiện ra rằng giấy tờ mà Ilaria đã ký để trở thành người bảo lãnh cho
phòng khám của gã bác sĩ kia có giá trị là ba trăm triệu Lia. Chỉ trong hai
tháng thì phòng khám bị phá sản với khoản lỗ gần hai tỷ, thế là các ngân
hàng đã đua nhau đòi nợ. Trong hoàn cảnh ấy, mẹ cháu chỉ biết khóc lóc với
bà và hỏi liệu nó có thể làm gì. Số tiền dùng để bảo lãnh hóa ra chính là căn
hộ mà hai mẹ con cháu đang sống, và ngân hàng muốn mẹ cháu phải trả
ngay. Cháu có thể tưởng tượng được là bà đã điên tiết đến mức nào. Mẹ
cháu đã ngoài ba mươi và nó không hề có chút khả năng tự lực cánh sinh,
thế mà lại còn dám đem tài sản duy nhất của mình ra cá cược – đó chính là
căn hộ mà bà đã ký cho nó vào ngày cháu chào đời. Bà giận sôi lên nhưng
không cho nó trông thấy. Để nó không bị rối loạn hơn nữa, bà giả vờ bình
tĩnh và nói: “Để xem chúng ta có thể làm được gì nào.”

Thế rồi mẹ cháu hoàn toàn thu mình trong lãnh cảm trong khi bà bắt đầu

tìm kiếm một luật sư giỏi. Bỗng dưng bà trở thành một thám tử bất đắc dĩ và
thu thập hết tất cả thông tin để có thể thắng kiện với các ngân hàng. Trong
lúc làm việc này, bà phát hiện ra rằng nhiều năm nay gã bác sĩ kia đã cho nó
uống thuốc có ảnh hưởng mạnh đến não. Nếu tâm trạng của nó đi xuống một
chút trong các cuộc điều trị thì gã tống ngay rượu cho nó. Gã không ngừng
nhắc đi nhắc lại rằng con bé chính là đứa học trò cưng và tài giỏi nhất của
gã, chẳng bao lâu nữa là nó có thể thành lập một phòng khám và có bệnh
nhân của riêng mình. Chỉ cần lặp lại những từ này là bà lạnh cả sống lưng.
Hãy tưởng tượng Ilaria chứ không phải ai khác, thật mong manh, hoang
mang và không hề tập trung lại có bệnh nhân! Nhưng việc đó cũng có thể
xảy ra đấy chứ, nếu như cái phòng khám kia không bị giải thể, và thế là
không cần nói cũng biết rằng con bé sẽ mô phỏng rập khuôn nghệ thuật chữa
trị của sư phụ nó.

Dĩ nhiên là nó chưa bao giờ dám nói thẳng với bà về dự án nó đang thực

hiện. Mỗi lần bà hỏi tại sao nó không dùng tấm bằng văn chương của nó vào
việc gì đó thì nó trả lời với một nụ cười ranh mãnh: “Rồi mẹ xem, con sẽ
dùng đến nó...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.