TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 67

bà thì không, không chút nào. Nếu thi thoảng cháu cảm thấy sao bà có thể
nói về chuyện này một cách vô tư như thế thì hãy nghĩ rằng bà đã đau đớn
đến mức nào, và nỗi đau ấy không thể diễn tả hết bằng lời. Vô tư chỉ là vẻ bề
ngoài, vô tư chính là khoảng không giúp bà hít thở và tiếp tục nói ra những
điều này đấy cháu ạ.

Khi mẹ cháu đề nghị bà trả nợ cho nó, lần đầu tiên trong đời bà đã nói

không với nó, tuyệt đối không. “Mẹ không phải là ngân hàng Thụy Sĩ,” bà
bảo nó. “Mẹ không có số tiền đó. Mà cho dù có thì mẹ cũng không đưa cho
con, con đủ lớn để chịu trách nhiệm cho những hành động của mình. Tài sản
duy nhất của mẹ là căn hộ mà mẹ đã cho con. Nếu con làm mất nó thì mẹ
cũng chẳng quan tâm.” Thế là nó bắt đầu khóc lóc sụt sùi. Nó bắt đầu nói
một câu, rồi dừng lại nửa chừng và bắt đầu một câu khác; bà không thể hiểu
mà cũng chẳng thấy chút logic nào trong những lời nó nói. Sau mười phút
than van thì nó đi tới chủ đề yêu thích nhất: cha nó và những điều sai trái mà
nó cho là ông ấy đã làm, chủ yếu là việc ông ấy chẳng hề đoái hoài đến nó.
“Con muốn được đền bù, mẹ hiểu không?” nó hét lớn với ánh mắt rực lửa
dữ tợn. Thế là bà nổ tung. Bí mật bà thề sẽ đem theo xuống mồ đã bật ra
khỏi môi. Ngay sau khi lỡ lời, bà đã hối tiếc biết bao, bà muốn lấy nó lại và
có thể làm bất cứ điều gì để nuốt chửng những từ ngữ đó, thế nhưng đã quá
muộn rồi. Câu nói “Cha của con không phải là cha ruột của con” đã chạm
tới tai con bé. Gương mặt nó tái xanh hơn cả lúc trước. Nó từ từ đứng lên và
nhìn bà chằm chằm cả một lúc lâu. “Mẹ nói gì?” Giọng nó hầu như không
thể nghe rõ, nhưng thật kỳ lạ là bà bình tĩnh trở lại ngay. “Con nghe đúng
đấy,” bà trả lời. “Mẹ nói là chồng của mẹ không phải là cha ruột của con.”

Ilaria phản ứng thế nào ư? Đơn giản là nó bỏ đi. Nó quay đầu và đi thẳng

đến cổng vườn, di chuyển như một con rôbốt chứ không phải là người. “Đợi
đã! Hãy nói chuyện đã!” bà hét to với giọng the thé đầy giận dữ.

Tại sao bà chẳng đứng dậy, tại sao bà chẳng chạy theo nó, tại sao bà

chẳng làm gì để ngăn nó ra đi? Bởi vì bà cũng chết điếng với lời lẽ của chính
mình. Cháu hãy hiểu là điều bà bảo vệ cẩn thận bao nhiêu năm nay bỗng
dưng vụt khỏi tầm tay. Cứ như một con chim bạch yến đột nhiên thấy cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.