TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 87

mình. Vào một buổi chiều mưa, bà tìm thấy vài bộ quần áo phụ nữ ở đáy tủ
– chính là của Ada. Bà lấy ra một chiếc váy tối màu và mặc thử; hóa ra cả
hai mặc cùng một cỡ. Khi nhìn mình trong gương, bà bắt đầu khóc. Bà khóc
trong yên lặng, không hề phát ra một tiếng nấc như tất cả những ai đã biết
trước số phận của mình sẽ được an bài như thế nào. Bà còn tìm thấy một
chiếc ghế gỗ cầu kinh nặng nề của mẹ Augusto, một phụ nữ sùng đạo trong
một căn phòng tối tăm ở cuối nhà. Bất cứ khi nào không biết phải làm gì, bà
nhốt mình trong căn phòng đó và quỳ gối suốt hàng giờ với hai tay siết chặt
vào nhau. Bà cầu nguyện ư? Bà không biết. Bà chỉ trò chuyện, hay cố gắng
nói với Ai đó mà bà nghĩ là đang ở trên đầu mình. Bà nói: lạy Đấng Tối
Cao, hãy cho con tìm thấy con đường của mình, nếu đây là con đường của
con thì hãy giúp con chịu đựng. Thói quen đi lễ ở nhà thờ - một thói quen
bắt buộc của những người đã lập gia đình – đã làm sống lại những câu hỏi
vốn bị chôn vùi trong tâm trí bà từ thời thơ ấu. Mùi hương trầm làm bà mê
muội, và tiếng đàn organ cũng vậy. Khi lắng nghe Kinh Thánh, có điều gì đó
trong lòng bà rung động nhẹ nhàng. Thế nhưng khi gặp cha xứ ở ngoài
đường lúc không mặc lễ phục, khi nhìn vào chiếc mũi rỗ cùng đôi mắt lợn,
khi lắng nghe những câu hỏi sáo rỗng và giả dối hết sức của ông ta, tất cả
những rung động trong bà tắt hẳn. Và bà tự nhủ thầm: Thấy chưa, chẳng qua
chỉ là trò lừa bịp, đó là một cách để giúp những kẻ yếu đuối chịu đựng sự
bức bối trong cuộc sống hàng ngày mà thôi. Ấy vậy mà bà vẫn thích đọc
sách Phúc âm trong ngôi nhà tĩnh lặng. Những lời dạy của Chúa quá đỗi phi
thường, chúng làm cho cảm xúc trong bà mạnh mẽ trào dâng, và thế là bà
lặp đi lặp lại thật to.

Gia đình bà không hề theo tôn giáo nào, cha bà tự xem mình là một người

tự do về tín ngưỡng, còn mẹ bà và cả gia đình bên ngoại đã cải đạo từ hai
đời trước như bà từng nhắc tới – à, việc bà ấy đi lễ là vì trách nhiệm xã hội,
chỉ đơn giản thế thôi. Trong một số lần hiếm hoi khi bà hỏi về vấn đề tôn
giáo, bà ấy trả lời: “Mẹ không biết, gia đình mình không có tôn giáo nào
cả.” Câu nói ấy như một tảng đá lớn đè nặng lên giai đoạn nhạy cảm nhất
trong thời thơ ấu của bà, khi bà bắt đầu biết hỏi những câu hỏi lớn nhất của
đời mình...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.