TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 88

Vì vậy mà vài câu chuyện nghe từ các xơ đã trở thành nguồn kiến thức

tôn giáo của bà cho đến năm ba mươi tuổi. Thế giới của Chúa nằm ở trong ta
– bà đã lặp đi lặp lại thế khi quanh quẩn trong ngôi nhà trống vắng của
mình. Bà cố gắng tưởng tượng xem thế giới ấy chính xác ở đâu: mắt bà nhìn
ngược vào trong như một chiếc kính tiềm vọng kiểm tra mọi ngóc ngách ở
tận đáy lòng và những nơi sâu thẳm, huyền bí nhất trong tâm trí. Thế giới
của Chúa ở đâu? Bà không thể thấy gì, chỉ có một màn sương dày bao phủ
trái tim chứ chẳng có những đồi cỏ xanh rực rỡ như bà tưởng tượng ở thiên
đàng. Trong những lúc tỉnh táo, bà thầm nhủ rằng rồi mình sẽ quẫn trí mất
thôi, cứ như những người hầu hay các bà quả phụ già nua ấy. Rồi mình sẽ
rơi thật chậm đến nỗi không hề nhận biết cho đến lúc đi vào những cơn mê
huyền bí. Sau bốn năm thì bà cảm thấy càng khó khăn hơn để phân biệt đâu
là thật, đâu là mê. Tiếng chuông ở nhà thờ kế bên điểm bốn lần mỗi giờ và
bà phải nhét bông vào tai để không nghe, hoặc là nghe bớt rõ.

Bà bắt đầu bị ám ảnh với ý nghĩ rằng những con côn trùng của Augusto

vẫn còn chưa chết; mỗi đêm bà nghe tiếng những đôi chân lí tí của chúng
vội vã chạy khắp nhà, chúng lúc nhúc ở khắp nơi, bò khắp giấy dán tường,
rúc rích trên những viên gạch ở phòng bếp và sột soạt trên thảm ở phòng
khách. Bà nằm trên giường và nín thở chờ những con quái vật ấy bò dưới
cánh cửa để chui vào phòng ngủ. Tuy vậy, bà giấu biến tình trạng của mình
với Augusto. Mỗi buổi sáng, bà thông báo cho ông ấy biết hai vợ chồng sẽ
ăn gì cho bữa trưa với một nụ cười nở trên môi, và bà vẫn cười tươi cho đến
khi ông ấy đi ra khỏi cửa. Lúc ông ấy trở về nhà, bà lại tiếp tục chào đón với
nụ cười đầy máy móc ấy.

Cuộc chiến cũng như cuộc hôn nhân của bà đã kéo dài sang năm thứ năm,

và bom đã rơi xuống Trieste vào tháng Hai năm ấy. Trong cảnh bom rơi đạn
nổ, ngôi nhà gắn bó với thời thơ ấu của bà đã bị phá hủy hoàn toàn. Nạn
nhân duy nhất của thảm họa này là con ngựa chở hàng của cha bà – người ta
tìm thấy nó trong vườn với hai cẳng chân nổ toét.

Lúc ấy không còn tivi và tin tức được truyền đi một cách chậm chạp hơn

nhiều. Mãi đến ngày hôm sau bà mới biết mình đã bị mất ngôi nhà lúc cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.