TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 95

Bà đã nghĩ gì và tưởng tượng gì vào buổi tối tháng Chín ấy khi bước

xuống tàu ở Porretta? Hoàn toàn không có gì. Hương dẻ hòa trong không khí
và việc đầu tiên bà phải lo là đi tìm khách sạn mà mình đã đặt phòng. Lúc đó
bà vẫn còn ngây thơ lắm, bà không hề biết số phận của mình vẫn còn hoạt
động không ngừng, bà chỉ có một niềm tin mạnh mẽ rằng mọi chuyện có
xảy ra hay không là tùy thuộc vào việc điều khiển ý chí của chính mình. Thế
nhưng ý chí của bà đã tan biến hết vào khoảnh khắc bước ra khỏi ga tàu, bà
chẳng muốn thứ gì, hay đúng hơn là chỉ có một điều: ra đi trong thanh thản.

Bà gặp ông ngoại của cháu ngay buổi tối đầu tiên, ông ấy cùng một người

khác đã ăn tối ở khách sạn của bà. Ngoài một cụ già nữa thì hai người là
những vị khách duy nhất ở đó và đang bàn luận sôi sục về chính trị. Âm điệu
giọng nói của ông cháu làm bà khó chịu ngay lập tức. Một vài lần trong suốt
bữa ăn bà nhìn chằm chằm vào ông ấy như chúng ta vẫn hay làm khi ai đó
làm mình phát cáu, chính vì vậy mà cháu có thể tưởng tượng bà ngạc nhiên
đến mức nào khi phát hiện ra ông ấy chính là bác sĩ ở khu nghỉ dưỡng vào
ngày hôm sau! Ông ấy hỏi về tình trạng sức khỏe của bà trong mười phút, và
khi bà cởi áo, một việc thật đáng xấu hổ đã xảy ra: Bà bắt đầu toát mồ hôi
như thể mình đang cố hết sức để làm việc gì đó. Khi đo tim của bà, ông ấy
nói, “Lạy Chúa tôi, cô đang sợ đến chết đi được!” và rồi bật cười khanh
khách với cái giọng đáng ghét vô cùng tận. Ông ấy làm bà phát tăng huyết
áp khi cột thủy ngân của máy đo tăng vọt lên cực đỉnh. “Cô có bị chứng tăng
huyết áp không?” ông ấy hỏi thế. Bà phát điên với chính mình, bà cố gắng
trấn an bản thân rằng chẳng có gì phải sợ cả, ông ấy chỉ là một bác sĩ đang
làm công việc của mình thôi, thật không bình thường và cũng chẳng xứng
đáng để mình kích động như thế. Nhưng cho dù đã lẩm nhẩm trong đầu
những lý lẽ này không biết bao nhiêu lần, bà vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
Khi bà rời khỏi phòng khám, ông ấy đưa cho bà một tờ giấy ghi rõ việc điều
trị và rồi bắt tay bà. “Nghỉ ngơi và thả lỏng nhé,” ông ấy nói. “Nếu không thì
nước nóng cũng chẳng giúp ích được gì cho cô đâu.”

Tối hôm đó ông ấy đến và ngồi ở bàn của bà sau khi ăn. Đến ngày hôm

sau thì cả hai đã đi dạo khắp thành phố và nói chuyện cùng nhau. Sự kích
động dữ dội đã làm bà khó chịu phát điên ở giây phút ban đầu giờ đây trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.