TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 111

Nó lừng khừng giây lát, lảo đảo bên bờ rìa của định mệnh, rồi quả quyết

nhào ra trước và rơi, lộn vòng trên không như một điệu vũ ba lê quay chậm
tuyệt đẹp. Thế rồi một tiếng va đập thật lớn rền vang dường như làm chấn
động cả ngôi nhà trong khi một đám bụi từ phía dưới xộc lên tới chỗ tôi,
làm tôi phải che mặt và rút lui vào trong lối đi cho tới khi nó tan đi. Một
phút sau, tôi trở lại một lần nữa từ chiếu nghỉ ngó xuống và rồi nhìn thấy
không phải một đống mảnh gỗ vỡ nát như tôi từng khấp khởi hy vọng thu
được, mà là một cái lỗ rìa lởm chởm như răng cưa với kích thước đúng
bằng cái rương trên nền ván lát sàn Nó đã rơi thẳng xuống dưới tầng hầm.

Tôi hối hả chạy xuống cầu thang và úp sấp bụng bò tới rìa chỗ sàn nhà bị

thủng như kiểu người ta tiếp cận một cái lỗ trên băng mỏng. Cách phía dưới
chừng năm mét, qua một màn bụi lơ lửng và bóng tối, tôi nhìn thấy những
gì còn lại của cái rương. Nó đã vỡ nát như một quả trứng khổng lồ, các
mảnh vỡ của nó nằm lẫn lộn trong một đống đổ nát và ván sàn nát vụn.
Nằm rải rác khắp nơi là những mảnh giấy nhỏ xíu. Có vẻ như cuối cùng tôi
đã tìm thấy một hộp đựng thư! Nhưng sau đó, nheo mắt lại nhìn kỹ hơn, tôi
có thể nhận ra những đường nét trên đó những khuôn mặt, dáng người - và
khi đó tôi nhận ra những mảnh giấy kia không phải là thư mà là những bức
ảnh. Có đến hàng tá. Tôi nóng bừng người lên vì phấn khích - rồi nhanh
chóng lạnh toát người khi chợt nhận ra một điều kinh khủng.

Tôi cần phải đi xuống dưới đó.

***

Tầng hầm là một tổ hợp rối rắm nhiều căn phòng, thiếu ánh sáng đến

mức tôi có mang băng bịt mắt thám hiểm chúng thì cũng chẳng có gì khác
biệt. Tôi đi xuống các bậc thang kêu răng rắc và đứng dưới chân cầu thang
một lúc, hy vọng đôi mắt mình cuối cùng sẽ điều tiết được, nhưng bóng tối
ở dưới này đen thui tới mức chẳng thể nào điều tiết nổi. Tôi cũng hy vọng
rồi mình sẽ quen được với mùi - một thứ mùi khó ngửi hăng hăng kỳ lạ,
giống như tủ đựng hóa chất trong một phòng dạy môn hóa - nhưng không
tài nào quen nổi. Vậy là tôi lê bước đi tới, kéo cổ áo sơ mi lên che mũi, hai
bàn tay chìa ra phía trước lần sờ, và hy vọng mọi sự sẽ ổn thỏa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.