TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 203

phá lên, Emma trốn mất khỏi tầm mắt tôi để rồi lại lao vụt ra để thu hút ống
kính. Một phút sau, tôi đã chụp nhiều ảnh đến mức cái điện thoại của tôi
gần như cạn sạch pin.

Emma chạy tới lối vào mộ đá và tặng cho tôi một cái hôn gió. “Gặp lại

cậu ngày mai, chàng trai tương lai!”

Tôi giơ tay lên vẫy chào tạm biệt, và cô chui vào trong đường hầm đá.

***

Tôi trở lại thị trấn lạnh cóng, ướt sũng và cười toe toét như một gã khùng.

Vẫn còn cách quán rượu nhiều căn nhà nữa thì tôi nghe thấy một âm thanh
lạ lùng vang lên trên nền rì rầm của các máy phát điện - ai đó đang gọi tên
tôi. Theo hướng giọng nói, tôi thấy bố đang đứng giữa phố mặc chiếc áo len
sũng nước, hơi thở phả ra mờ mịt đằng trước ông như làn khói ống xả vào
một buổi sáng lạnh lẽo.

“Jacob! Bố tìm con mãi!”

“Bố dặn là về trước bữa tối mà, con về đây rồi!”

“Quên bữa tối đi. Lại đây với bố.”

Bố tôi chưa bao giờ bỏ bữa tối. Chắc chắn phải có chuyện gì.

“Có chuyện gì vậy ạ?” ,

“Bố sẽ giải thích trên đường”, bố tôi vừa nói vừa sải bước về phía quán

rượu. Đến đó, ông chăm chú nhìn tôi. “Con ướt sũng cả người rồi kìa!” ông
kêu lên. “Vì Chúa, con đã mất nốt cái áo khoác còn lại rồi sao hả?”

“Con, ừm...”

“Mà sao mặt con đỏ gay thế kia? Trông con như bị cháy nắng vậy.”

Khỉ thật. Suốt cả một buổi chiều trên bãi biển không kem chống nắng.

“Con đang nóng bừng cả người vì chạy”, tôi nói, mặc dù làn da trên hai
cánh tay tôi đang nổi gai ốc lên vì lạnh. “Có chuyện gì vậy? Có ai chết hay
sao ạ?”

“Không, không, không”, bố tôi nói. “À, cũng gần như thế. Một con cừu

nào đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.