TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 206

“Thấy chưa?” Worm nói, một tia hy vọng lóe lên trên khuôn mặt nó.

“Thằng nhóc này là một đứa thần kinh chết tiệt! Chắc chắn phải là nó!”

“Cháu chưa bao giờ chạm đến chúng cả”, tôi nói, cho dù chẳng ai đang

thực sự lắng nghe.

“Không phải là cậu người Mỹ”, người nuôi cừu đang túm lấy Worm nói.

Ông này giật mạnh cái áo của nó. “Còn thằng này, nó đã có tiền sự rồi. Mấy
năm trước, tôi đã thấy nó đá một con cừu rơi từ trên vách đá xuống. Không
thể tin nổi nếu tôi không chính mắt nhìn thấy. Sau khi nó làm thế tôi có hỏi
nó vì sao. Để xem con cừu có bay được không, nó nói thế. Thằng nhóc này
là một đứa bệnh hoạn, hẳn rồi.

Đám đông rì rầm đầy ghê tởm. Worm trông không được thoải mái lắm

nhưng cũng không chối cãi gì về câu chuyện.

“Thế còn thằng bạn bán cá của nó đâu?” Chĩa Xọc Rơm hỏi. “Nếu thằng

này dính đến chuyện đó, các vị cũng có thể đặt cược ngay là thằng kia cũng
thế.” Ai đó nói người ta đã thấy Dylan ở gần chỗ bến tàu, và mấy người
được phái đi tìm cậu ta.

“Thế nếu là một con sói thì sao, hoặc là một con chó hoang?” bố tôi nói.

“Bố tôi đã bị lũ chó sát hại.”

“Trên đảo Cairnholm chỉ có chó chăn cừu thôi”, Mũ Len Đan trả lời. “Và

chính xác thì chó chăn cừu không có bản năng đi giết cừu.”

Tôi ước gì bố tôi chịu kết thúc chuyện này và rút lui khi còn dễ dàng làm

được thế, nhưng ông đã dính sâu vào vụ này chẳng khác gì Perry

Mason

[20]

. “Chúng ta đang nói về bao nhiêu con cừu đây nhỉ?” bố tôi hỏi.

“Năm”, người nuôi cừu thứ tư đáp, ông ta là một người lùn hoẳn, mặt

mũi cau có từ nãy đến giờ chưa nói câu nào. “Tất cả đều là của tôi. Bị giết
ngay trong bãi nhốt. Mấy con vật khốn khổ thậm chí chẳng có cơ hội chạy
trốn.”

“Năm con cừu. Theo ông nghĩ năm con cừu sẽ có bao nhiêu máu?”

“Tôi sẽ không lạ nếu là cả một bồn đầy ắp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.