TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 261

yêu quý của tôi. Hãy cầu nguyện cho chúng. Giờ đây chúng hoàn toàn đơn
độc.” Rồi bà quay đi và khóc.

Bà Peregrine kéo chăn trùm lên vai bà lão rồi đứng dậy. Chúng tôi theo

bà ra ngoài, để bà Avocet ở lại cùng nỗi đau khổ của bà.

***

Chúng tôi gặp lũ trẻ đang xúm lại quanh cửa phòng khách. Dù bọn họ

không nghe thấy tất cả những gì bà Avocet vừa nói thì cũng đã nghe được
đủ nhiều, và điều đó hiện rõ trên những khuôn mặt đầy lo âu của họ.

“Cô Avocet tội nghiệp”, Claire vừa nói vừa thút thít, môi dưới run rẩy.

“Những đứa trẻ tội nghiệp của cô Avocet”, Olive nói.

“Liệu bây giờ chúng có tìm đến chúng ta không, thưa cô?” Horace hỏi.

“Chúng ta sẽ cần đến vũ khí!” Millard la lên. “Rìu chiến!” Enoch nói.

“Bom!” Hugh nói.

“Dừng lại ngay!”, bà Peregrine lớn tiếng, giơ hai bàn tay lên yêu cầu mọi

người im lặng. “Tất cả chúng ta cần giữ bình tĩnh. Phải, điều đã xảy ra với
cô Avocet thật bi kịch - vô cùng bi kịch - nhưng bi kịch như vậy không nhất
thiết lặp lại ở đây. Tuy vậy, chúng ta cần cảnh giác. Từ giờ trở đi các cô cậu
sẽ chỉ được đi ra khỏi khuôn viên trại trẻ nếu được ta cho phép, và trong
trường hợp đó phải đi thành cặp. Nếu thấy ai đó lạ, cho dù họ có vẻ là
người đặc biệt, hãy lập tức tới báo cho ta biết. Chúng ta sẽ thảo luận về
những chuyện này và những biện pháp đề phòng khác vào buổi sáng. Từ
giờ tới lúc đó, tất cả lên giường! Lúc này không phải là thời điểm cho một
cuộc họp.”

“Nhưng thưa cô...” Enoch bắt đầu nói.

“Lên giường!”

Đám trẻ lon ton chạy về phòng. “Còn về cậu, cậu Portman, ta không

thoải mái cho lắm về việc cậu lang thang một mình. Ta nghĩ có lẽ cậu nên ở
lại, ít nhất cho tới khi mọi thứ ít nhiều bình lặng trở lại.”

“Cháu không thể cứ thế biến mất được. Bố cháu sẽ lo cuống lên mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.