TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 291

Fiona và Olive vẫy tay chào đằng sau chúng tôi. Có thể chỉ là tôi tưởng
tượng, nhưng dường như cả những sinh vật được tỉa thành từ các tán cây có
gió thổi qua dường như cũng đang vẫy chào chúng tôi, trong số đó Adam
đang nghiêm nghị gật đầu từ biệt.

***

Khi chúng tôi dừng lại ở rìa đầm lầy để nghỉ lấy hơi, Enoch thò tay vào

trong chiếc áo khoác căng phồng của cậu ta và lấy ra những cái bọc gói
trong vải thưa. “Cầm lấy những cái này”, cậu ta nói, “Một mình tớ không
mang hết được.”

“Cái gì thế này?” Bronwyn hỏi, mở lớp vải ra để lộ một tảng thịt màu nâu

sẫm với những cái ống nhỏ thò từ trong ra. “Eo ôi, tanh quá”, cô kêu lên,
đưa nó ra xa khỏi mình.

“Bình tĩnh nào, chỉ là một quả tim cừu thôi”, Enoch nói, dúi thứ gì đó

ghê ghê có cùng kích cỡ vào tay tôi. Thứ này sặc mùi formal, và cho dù đã
bọc trong vải, nó vẫn có vẻ nhớp nhớp thật khó chịu.

“Tớ sẽ ói mất nếu phải mang cái này”, Bronwyn nói.

“Tớ sẽ rất thích được thấy cảnh đó”, Enoch cằn nhằn, có vẻ mếch lòng.

“Nhét nó vào trong áo mưa của cậu và cố mà quen với nó đi.”

Chúng tôi lần theo dải đất cứng ẩn kín để vượt qua đầm lầy. Đến giờ tôi

đã đi qua nơi này nhiều lần tới mức gần như quên mất nó có thể nguy hiểm
tới mức nào và đã nuốt chửng bao nhiêu sinh mạng qua các thế kỷ. Bước
chân lên gò mộ đá, tôi bảo tất cả mọi người cài kín khuy áo khoác của mình
lại.

“Nếu chúng ta thấy ai đó thì sao?” Enoch hỏi.

“Cứ tỏ ra bình thường”, tôi nói. “Tớ sẽ nói với họ các cậu là bạn tớ từ Mỹ

tới.”

“Nếu chúng ta thấy một xác sống thì sao”, Bronwyn hỏi.

“Chạy.”

“Nếu Jacob nhìn thấy một hồn rỗng thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.