TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 292

“Trong trường hợp đó”, Emma nói, “hãy chạy như quỷ sứ đang đuổi theo

cậu.”

Lần lượt từng người một, chúng tôi chui vào trong mộ đá, biến mất khỏi

buổi tối mùa hè bình lặng đó. Tất cả đều yên lặng cho tới khi chúng tôi tới
cuối căn phòng trong cùng, rồi sau đó áp suất không khí tụt xuống, nhiệt độ
giảm và bão tố gầm rít như một thực thể đang rống lên hết cỡ. Chúng tôi
quay về phía âm thanh, hồi hộp, và trong một khoảnh khắc chỉ đứng đó lắng
nghe trong khi nó gào rống ở phía miệng đường hầm. Nghe giống như một
con thú bị nhốt vừa được cho thấy bữa tối của nó. Chẳng thể làm gì ngoài tự
mình dấn thân bước vào nó.

Chúng tôi quỳ gối xuống, bò vào nơi trông giống như một cái hố đen, các

vì sao đã biến mất sau những đám mây tích mưa sừng sững như những
ngọn núi, làn mưa rát rạt và cơn gió lạnh cóng đâm xuyên qua áo khoác
chúng tôi, những tia chớp làm chúng tôi sáng lóa lên rồi khiến bóng đêm
tiếp sau chúng dường như càng tối tăm hơn. Emma cố thắp một ngọn lửa,
nhưng trông cô giống như một cái bật lửa hỏng, tia lửa nào lóe lên khi cô
phẩy cổ tay cũng tắt phụt trước khi kịp bùng cháy, vì thế chúng tôi đành kéo
áo khoác thu sát vào người, cúi gập xuống chạy dưới cơn mưa trút xối xả
vượt qua đầm lầy đang dềnh rộng lên bíu chặt lấy chân chúng tôi, định
hướng nhờ vào trí nhớ cũng nhiều như vào đôi mắt.

Trong thị trấn, mưa trút xuống đập rầm rầm như đánh trống vào mọi cánh

cửa ra vào và cửa sổ, nhưng tất cả mọi người đều ở tịt trong nhà cửa đóng
then cài, chúng tôi chạy qua các đường phố ngập nước mà chẳng ai phát
hiện ra, ngang qua một con cừu đơn độc bị mưa làm tối mắt đang lạc bầy
kêu rống lên, qua một cái nhà vệ sinh đang tuôn những thứ nó chứa ra ngoài
đường, để tới cửa hàng cá. Cửa ra vào bị khóa, nhưng bằng hai cú đá huỳnh
huỵch Bronwyn đã hất nó mở tung vào trong. Lau khô hai bàn tay ở bên
trong áo khoác, Emma cuối cùng cũng có thể thắp lửa. Trong khi những con
cá tầm nhìn trừng trừng từ trong các bể thủy tinh, tôi dẫn cả toán vào trong
cửa hàng, đi vòng qua cái quầy Dylan đã đứng cả ngày vừa lầm bầm rủa sả
vừa chặt cá thành khúc, qua một cánh cửa gỉ lỗ chỗ. Ở bên kia là một căn
phòng bảo quản lạnh nhỏ, chỉ là một chái nhà sàn đất lợp tôn, tường làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.