TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 327

“Wyn, hắn sẽ bắn cậu mất!” Emma kêu lên, rồi một phát súng nổ - nó

trúng vào cánh cửa và nẩy đi.

“Thật kinh ngạc!” tôi thốt lên. “Nó là một cái khiên!”

Emma bật cười. “Wyn, cậu đúng là thiên tài!”

“Tớ có thể cõng Millard trên lưng”, cô nói. “Còn các cậu, nấp ra đằng

sau.”

Emma kéo Millard lên khỏi mặt nước và quàng hai cánh tay cậu ta quanh

cổ Bronwyn. “Dưới đó thật tuyệt diệu”, cậu ta nói. “Emma, tại sao cậu
chẳng bao giờ kể cho tớ biết về những thiên thần đó?”

“Thiên thần nào cơ?”

“Những thiên thần màu xanh lục đáng yêu sống ngay dưới kia.” Cậu ta

đang run rẩy, giọng mơ màng. “Họ đã đề nghị đưa tớ lên thiên đường, thật
tử tế.”

“Không ai sắp được lên thiên đàng hết”, Emma nói, trông cô có vẻ lo

lắng. “Cậu bám chắc lấy Bronwyn, được chứ?”

“Tốt thôi”, cậu ta đờ đẫn nói.

Emma, đứng đằng sau Millard, đẩy cậu ta áp vào lưng Bronwyn để cậu ta

không bị tuột xuống. Tôi đứng đằng sau Emma, làm đoạn hậu cho đoàn
rồng rắn ngắn ngủn lạ lùng này, rồi chúng tôi bắt đầu chật vật lê bước đi
qua boong tàu về phía ngọn hải đăng.

Chúng tôi là một cái bia lớn, và ngay lập tức Golan bắt đầu nã đạn về

phía chúng tôi. Tiếng những viên đạn của hắn đập vào cánh cửa nẩy đi vang
lên đinh tai - nhưng đồng thời lại có gì đó làm người ta yên tâm - song sau
chừng hơn chục phát súng, hắn ngừng lại. Có điều tôi không lạc quan tới
mức nghĩ hắn đã hết đạn.

Đến đuôi xác tàu, Bronwyn cẩn thận dẫn chúng tôi xuống nước, luôn giữ

cho cánh cửa to tướng che đằng trước chúng tôi. Đoàn rồng rắn của chúng
tôi trở thành một chuỗi người bơi chó xúm lại đằng sau cô. Emma nói với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.