TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 329

“Cậu làm sao biết chắc được”, Emma nói. “Nói cho cùng, hắn là một gã

điên.”

“Thế nhưng chúng ta không thể không làm gì cả.”

“Xông tới chỗ hắn!” Bronwyn nói. “Hắn sẽ không biết phải làm gì.

Nhưng để thành công chúng ta cần xông tới NGAY!”

Và chúng tôi còn chưa kịp cân nhắc, Bronwyn đã chạy về phía hải đăng.

Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy theo - nói gì thì nói, cô
đang mang lá chắn bảo vệ của chúng tôi - và một khoảnh khắc sau đạn đã
liên hồi nện choang choang vào cánh cửa và trúng vào những tảng đá quanh
chân chúng tôi.

Cảm giác lúc đó không khác gì bám trên nóc một đoàn tàu tốc hành.

Bronwyn thật kinh khủng, cô hét lên như một chiến binh man rợ: các mạch
máu trên cổ hằn lên, máu Millard dính bết trên khắp cánh tay và sau lưng
cô. Vào khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thật mừng là mình không ở phía bên
kia cánh cửa.

Khi chúng tôi lại gần ngọn hải đăng, Bronwyn hô lớn, “Nấp vào sau

tường!” Emma và tôi giữ lấy Millard và nhao sang trái nấp sau bức tường
phía xa của hải đăng. Trong khi chúng tôi chạy đi, tôi thấy Bronwyn nhấc
bổng cánh cửa lên quá đầu rồi ném nó về phía Golan.

Một tiếng rầm như sấm động vang lên, tiếp ngay sau là một tiếng thét, và

vài giây sau Bronwyn gia nhập cùng chúng tôi đằng sau tường, mặt đỏ
bừng, thở hổn hển.

“Tớ nghĩ tớ nện trúng hắn rồi!” cô nói đầy kích động.

“Còn về mấy con chim thì sao?” Emma nói. “Cậu có nghĩ đến họ

không?”

“Hắn đánh rơi họ xuống. Họ ổn cả.”

“À, đáng lẽ cậu nên hỏi bọn tớ trước khi hăng máu lên và mạo hiểm tính

mạng tất cả chúng ta!” Emma gắt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.