TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 330

“Yên nào”, tôi gắt khẽ. Chúng tôi nghe thấy tiếng kim loại nghiến ken két

rất nhỏ. “Chuyện gì vậy?”

“Hắn đang leo lên cầu thang”, Emma đáp.

“Tốt hơn các cậu nên bám theo hắn”, Millard thều thào. Chúng tôi ngạc

nhiên nhìn cậu ta. Cậu ta đang ngồi sụp xuống tựa vào tường.

“Bọn tớ lo xong cho cậu cái đã”, tôi nói. “Ai biết ga rô cầm máu không?”

Bronwyn cúi xuống và xé ống quần đang mặc ra. “Tớ biết”, cô nói. “Tớ

sẽ cầm máu cho cậu ấy, hai cậu đi tóm gã xác sống đi. Tớ đã nện hắn một
cú nặng, nhưng chưa đủ nặng. Đừng để hắn có cơ hội hồi sức.”

Tôi quay sang Emma. “Cậu đi chứ?”

“Nếu như thế có nghĩa là tớ cần đun chảy khuôn mặt gã xác sống đó ra”,

cô nói, những vầng lửa nhỏ hình vòng cung bùng lên giữa hai bàn tay cô,
“thì chắc chắn là có.”

***

Emma và tôi leo qua cánh cửa khoang tàu đang nằm méo mó trên các bậc

thang nó tiếp đất, và đi vào trong hải đăng. Tòa tháp về cơ bản là một gian
phòng hẹp và vươn lên hun hút theo phương thẳng đứng - đúng ra là một
lồng cầu thang khổng lồ - trong đó chiếm phần lớn không gian là một cầu
thang mỏng mảnh chạy xoắn ốc từ sàn lên tới một chiếu nghỉ bằng đá, cao
tới hơn ba mươi mét. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân Golan khi
hắn leo lên cầu thang, nhưng bên trong quá tối để có thể biết hắn còn cách
đỉnh tháp bao xa.

“Cậu có thấy hắn không?” tôi hỏi, ngước mắt nhìn lên độ cao chóng mặt

của lồng cầu thang.

Câu trả lời dành cho tôi là một phát đạn trúng vào bức tường gần đó nẩy

ra, tiếp theo là một phát đạn nữa trúng vào cánh cửa dưới chân tôi. Tôi nhảy
vụt ra sau, tim đập thình thịch.

“Ở trên kia!” Emma kêu lên. Cô nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi vào sâu

hơn bên trong, tới một chỗ những phát súng của Golan không thể với tới -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.