TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 333

“Tớ sợ lắm, Jacob.”

“Tớ cũng thế. Nhưng hắn bị thương rồi, chúng ta lại có súng của hắn.”

Cô gật đầu và chạm vào cánh tay tôi, sau đó quay đi.

Tôi chầm chậm đi vòng theo ngọn đèn, nắm chặt lấy khẩu súng có thể có

đạn, và dần dà nhìn được phía bên kia.

Tôi thấy Golan đang ngồi xổm, đầu cúi gục xuống, lưng tựa vào lan can,

cái lồng chim đặt giữa hai đầu gối hắn. Một vết rách trên sống mũi hắn
đang chảy máu đầm đìa, những tia máu đỏ bầm chạy thành vệt trên mặt hắn
như nước mắt.

Một cái đèn đỏ nhỏ được kẹp vào một trong các nan lồng. Cứ vài giây nó

lại chớp nháy.

Tôi tiến thêm một bước, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn tôi. Khuôn mặt hắn

là một mảng máu bết cứng lại, một con mắt trắng dã của hắn vằn những tia
đỏ ngầu, nước bọt sùi ra từ hai bên khóe miệng hắn.

Hắn loạng choạng đứng dậy, một bàn tay cầm cái lồng.

“Đặt nó xuống.”

Hắn cúi người xuống như thể để làm theo nhưng chỉ giả bộ nhằm lùi xa

khỏi tôi và cố bỏ chạy. Tôi hét lớn và đuổi theo, nhưng ngay khi hắn vòng
ra biến mất sau nhà đèn, tôi thấy quầng lửa của Emma phụt tới qua lớp bê
tông. Golan rống lên, lùi lại phía tôi, mái tóc bốc khói nghi ngút, một cánh
tay đưa lên che mặt.

“Dừng lại!” tôi quát hắn, và hắn nhận ra đã bị mắc kẹt. Hắn giơ cái lồng

lên che chắn cho mình, và lắc cái lồng một cái đầy đe dọa. Hai con chim
kêu rít lên và mổ vào bàn tay hắn qua nan lồng.

“Mày muốn cái này chứ gì?” Golan gào lên. “Tới đây, đốt tao đi! Lũ

chim cũng sẽ bị đốt trụi! Bắn tao đi, tao sẽ ném cái lồng qua lan can!”

“Không đâu, nếu tôi bắn vào đầu ông!”

Hắn cười phá lên. “Có muốn thì mày cũng không bắn được súng. Mày

quên rồi à, tao đã quá quen với cái tâm hồn mong manh bạc nhược của mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.