TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 342

là một nửa chiến thắng, và bà đem lại cho chúng tôi sức mạnh để chống lại
dòng xoáy ghê gớm đó. Sau đó, chúng tôi nghe thấy Bronwyn đang lớn
tiếng gọi, và cô bạn lực sĩ lao tới băng qua các con sóng kéo chúng tôi trở
vào nơi an toàn.

***

Chúng tôi nằm trên bãi đá dưới bầu trời quang đãng, thở hổn hển lấy hơi,

cả người run lẩy bẩy vì kiệt sức. Millard và Bronwyn có quá nhiều câu hỏi,
nhưng chúng tôi chẳng còn hơi sức đâu để trả lời họ. Họ đã thấy Golan rơi
xuống, rồi chiếc tàu ngầm nổi lên và lặn xuống cũng như bà Peregrine được
đưa lên khỏi mặt nước, nhưng bà Avocet thì không; họ đã hiểu những gì cần
hiểu. Hai người ôm lấy chúng tôi cho đến khi chúng tôi thôi không run rẩy
nữa, và Bronwyn ấp bà phụ trách vào dưới áo mình để ủ ấm cho bà. Khi đã
ít nhiều lấy lại được sức, chúng tôi tháo dây buộc chiếc xuống của Emma và
chèo về phía bờ biển.

Khi chúng tôi tới đó, cả đám trẻ cùng lội ra chỗ nước nông để gặp chúng

tôi.

“Bọn mình nghe thấy tiếng súng!”

“Cái tàu lạ đó là gì thế?”

“Cô Peregrine đâu?”

Chúng tôi leo ra khỏi xuồng, và Bronwyn vén áo lên để lộ con chim đang

thu mình trong đó. Đám trẻ xúm lại xung quanh, bà Peregrine hơi há mỏ ra
quàng quạc với bọn họ để chứng tỏ bà mệt mỏi nhưng ổn cả. Một tràng
hoan hô vang lên.

“Các cậu làm được rồi!” Hugh reo lên.

Olive nhảy một điệu jig nho nhỏ và hát, “Chim, Chim, Chim! Emma và

Jacob đã cứu Chim!”

Nhưng cuộc ăn mừng rất ngắn ngủi. Mọi người nhanh chóng nhận ra bà

Avocet vắng mặt, cũng như tình trạng nguy kịch của Millard. Đoạn ga rô
cho cậu ta được buộc chặt, nhưng cậu ta đã mất nhiều máu và đang yếu dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.