TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 353

Tôi nói với cô là tôi chắc. Dù đang mệt rã rời, đám trẻ cũng hồ hởi huýt

sáo và vỗ tay. Một vài người ôm hôn tôi. Thậm chí cả Enoch cũng bắt tay
tôi. Nhưng khi tôi quay lại nhìn Emma, nụ cười của cô đã biến mất.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

Cô cựa người bối rối. “Có một chuyện cậu cần phải biết”, cô nói, “và tớ e

là nó sẽ làm cậu không muốn đi cùng bọn tớ.”

“Không đâu”, tôi cam đoan với cô.

“Khi chúng ta rời khỏi đây, vòng thời gian sẽ khép lại đằng sau chúng ta.

Có thể cậu sẽ không bao giờ còn quay lại được thời điểm cậu xuất phát để
tới đây. Hay ít nhất cũng không dễ dàng.”

“Chẳng có gì cho tớ ở đó nữa”, tôi vội nói. “Thậm chí dù có thể quay lại,

tớ cũng không chắc mình muốn thế.”

“Bây giờ cậu nói vậy thôi. Tớ cần cậu phải chắc chắn.”

Tôi gật đầu, rồi đứng lên.

“Cậu đi đâu thế?” Emma hỏi.

“Đi dạo.”

Tôi không đi xa, chỉ chậm rãi vòng quanh khoảng sân gọn ghẽ, ngắm

nhìn bầu trời lúc này đã quang đãng, với hàng tỷ ngôi sao trải ra rải rác.
Những ngôi sao cũng là những kẻ du hành vượt thời gian. Có bao nhiêu
trong số những đốm sáng cổ xưa kia là dư ảnh cuối cùng của các mặt trời
giờ đây đã chết? Có bao nhiêu ngôi sao nữa đã hình thành nhưng ánh sáng
của chúng vẫn chưa đi xa được tới đây? Nếu tất cả các mặt trời trừ mặt trời
của chúng ta đều vụt tắt tối nay, sẽ phải mất quãng thời gian bằng bao nhiêu
đời người nữa chúng ta mới nhận ra sự cô độc của mình? Tôi vẫn luôn biết
bầu trời đầy ắp các bí ẩn - nhưng mãi tới bây giờ tôi mới nhận ra mặt đất
cũng đầy ắp bí ẩn đến mức nào.

Tôi tới chỗ con đường mòn dẫn vào rừng. Ở đầu bên kia là nhà và mọi

thứ tôi biết, không bí ẩn, bình thường và an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.