TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 71

phòng ngủ, bố tôi lấy phòng lớn hơn, và một phòng kiêm nhiệm ba vai trò
bếp, phòng ăn và phòng sinh hoạt, nghĩa là nó được trang bị một cái bàn,
một ghế xô pha bị mọt xông, và một cái bếp. Phòng vệ sinh “hầu như” lúc
nào cũng dùng được, theo như lời Kev, “nhưng nếu rủi mà nó trục trặc thì
vẫn luôn có Ông Lão Đáng Tin Cậy”. Ông ta hướng sự chú ý của chúng tôi
về phía nhà vệ sinh di động ngoài hẻm sau nhà, vừa khéo nằm trong tầm
nhìn từ cửa sổ phòng ngủ của tôi.

“À, mà các vị sẽ cần đến những cái này đấy”, ông ta vừa nói vừa lấy hai

cây đèn dầu từ trong ngăn tủ ra. “Các máy phát điện ngừng chạy lúc mười
giờ vì chuyển dầu bằng tàu ra đây đắt khủng khiếp, vì vậy, hoặc là các vị đi
ngủ sớm, hoặc các vị hãy học lấy cách yêu thích nến và dầu hỏa.” Ông ta
nhe răng ra cười. “Hy vọng là không quá Trung cổ với các vị.”

Chúng tôi quả quyết với Kev rằng nhà vệ sinh bên ngoài và đèn dầu cũng

tốt thôi, thực ra nghe còn có vẻ vui vui - vâng thưa ông, một cuộc phiêu lưu
nho nhỏ - rồi ông chủ nhà dẫn chúng tôi xuống cầu thang thực hiện phần
chót của chuyến giới thiệu. “Các vị cứ tự nhiên tới đây dùng bữa”, ông ta
nói, “và tôi dám chắc hai người sẽ làm thế thôi, vì kỳ thực cũng chẳng còn
chỗ nào khác để ăn đâu. Nếu các vị cần gọi điện thoại, chúng tôi có một
buồng điện thoại ở góc đằng kia. Đôi lúc sẽ phải xếp hàng một lúc, vì sóng
di động ngoài này chập chờn lắm, và các vị đang trông thấy đường điện
thoại cố định duy nhất trên hòn đảo này. Đúng thế, chúng tôi có tất cả - chỗ
ăn duy nhất, cái giường duy nhất, điện thoại duy nhất!” Rồi ông chủ nhà
ngả người ra sau phá lên cười, thật to và thật lâu.

Cái điện thoại duy nhất trên đảo. Tôi đưa mắt nhìn nó - đó là thứ buồng

điện thoại có một cánh cửa bạn có thể đóng lại để được riêng tư, giống như
những buồng điện thoại bạn vẫn thấy trong những bộ phim cũ - và kinh
hoàng vỡ lẽ ra đây chính là cái ổ trác táng đó, đây chính là nơi diễn ra cuộc
nhậu điên rồ tôi từng được nối máy đến khi gọi tới đảo vài tuần trước”. Đây

chính là hố tiểu

[10]

.

Kev đưa cho bố chìa khóa phòng của chúng tôi. “Nếu có gì cần hỏi”, ông

chủ nhà nói, “các vị biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.