Cho nên việc làm và thành quả duy nhất của sự tự do phổ biến là cái chết, và, rõ
hơn, một cái chết chẳng có ý nghĩa nào bên trong, không thực hiện được điều gì
hết, bởi cái bị phủ định chỉ là một cái "điểm" (Punkt) trống rỗng về nội dung, cái
điểm của Tự ngã tự do một cách tuyệt đối. Do đó, nó là cái chết lạnh lẽo nhất,
nhạt nhẽo nhất chẳng có ý nghĩa gì hơn việc chặt đầu một bắp cải hay nốc một
hớp nước.
Friedrich HEGEL, Hiện tượng học tinh thần, chương VI, Tinh thần.
Tinh thần thế giới không bao giờ yên nghỉ (L’ Esprit du Monde n’est jamais en
repos)
Tinh thần (Geist - Esprit) cũng như khái niệm (Begriff - Concept) là cái toàn bộ
đang vận động, cái Phổ quát đang tự thực hiện trong một cấu hình lịch sử đặc thù
(đối với Hegel cũng như đối với Aristote, chỉ có cái đặc thù tồn tại) rồi lại phá
hủy nó để sinh ra một bộ mặt mới của mình trong đó bộ mặt trước đây vẫn được
bảo lưu và nâng lên tầm chân lý của nó. Như vậy, lịch sử là cả một quá trình luân
chuyển những khủng hoảng thể hiện phủ định tính của tinh thần và những thời kì
tái hợp ở cuối một giai đoạn chín muồi mẫn cán. Lý tưởng về một nền hoà bình
vĩnh cửu mà người ta gặp nơi những nhà tư tưởng của thế kỷ XVIII (Bernadin de
Saint_Pierre, Kant…) chỉ là một giấc mộng dài.
Vả lại cũng không khó khăn gì để thấy rằng thời đại của chúng ta là một thời đại
của sự khai sinh và của sự quá độ sang một thời kỳ mới. Tinh thần đã đoạn tuyệt
với thế giới cũ của sự hiện hữu và của sự hình dung trước nay của nó và đang dự
tính trong đầu để cho chúng chìm sâu vào dĩ vãng và bắt tay vào công việc tái tạo
(Umgestaltung) của mình. Thật vậy, Tinh thần không bao giờ đứng yên, trái lại,
luôn ở trong dòng vận động tiến lên không ngừng (1). Nhưng, cũng giống như sự
ra đời của một đứa bé, sau thời gian dài được âm thầm nuôi dưỡng trong bụng
mẹ, sự lớn lên liên tục về kích thước - tức sự thay đổi về lượng - bỗng nhiên được
cắt đứt bằng hơi thở đầu tiên - một bước nhảy về chất - và đứa bé đã ra đời. Cũng
thế, Tinh thần tự đào luyện mình (der sich bildende Geist) chín muồi chậm chạp
và âm thầm hướng đến một hình thái mới, phá vỡ lần lượt từng bộ phận một trong
toà nhà của thế giới trước đây của nó. Sự rung chuyển dẫn đến sự sụp đổ chỉ được
báo hiệu bằng những triệu chứng riêng lẻ đây đó. Sự thờ ơ và nhàm chán lan tràn