TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 1330

Thế giới là biểu tượng của chúng ta. Tồn tại và tồn tại như một biểu tượng đối
với chủ thể, chỉ là một sự phân biệt chủ thể với khách thể có nền tảng trong chính
hình thức của biểu tượng. Đó là sự hiển nhiên đầu tiên. Nhưng thế giới chỉ là
biểu tượng của ta thôi sao? Đó là một hiển nhiên thứ hai, rằng không nên giản
quy vào đó. Vậy bây giờ làm thế nào để biết thế giới có thể là cái gì trong hữu thể
tự thân của nó?

Còn dục vọng là hữu thể của mọi ý chí; không một đối tượng nào đạt được có thể
làm nó nguôi ngoai; ý chí không thể đến sự thoả mãn cuối cùng; mọi thoả mãn
đều chỉ là điểm khởi hành cho một ham muốn mới. Dục vọng (ham muốn), ở đâu
cũng bị ngăn cản, ở đâu cũng phải đấu tranh, nên luôn luôn gặp tình trạng đau
khổ. Nếu ngẫu nhiên mà dục vọng được thoả mãn, lúc ấy chúng ta lại rơi vào
trong buồn chán; mọi đời sống đều đong đưa giữa đau khổ và muộn phiền.

Thế giới trong toàn thể vô số các phần và các hình thái của nó, là sự biểu lộ, một
cách khách quan, của ý chí muốn sống. Bản thân sự hiện hữu, và loại hiện hữu, cả
hai như một tập hợp toàn cục và trong từng phần, tiếp diễn từ chỉ có một mình ý
chí. Ý chí là tự do, ý chí là tối thượng. Ý chí xuất hiện nơi mọi vật, ngay khi nó tự
xác định trong chính nó và ngoài thời gian. Thế giới chỉ là hình ảnh trung thực
của ý chí này; và tất cả tính hữu hạn, tất cả sự đau khổ, tất cả những điều bất
hạnh; mà nó chứa đựng thuộc lối diễn tả về điều mà ý chí muốn, thì cũng là
chúng, là vì ý chí muốn thế. Do đó, với điều thiện hoàn hảo nhất, mọi sinh vật
nâng đỡ sự hiện hữu nói chung, và cả sự hiện hữu của các hình thái của nó và tính
chất cá nhân riêng của nó toàn bộ giống như nó là thế và trong hoàn cảnh như
chúng là thế trong một thế giới như thế, bị thống trị bởi sự may rủi và sai lầm,
ngắn ngủi, phù du và triền miên chịu đựng; và trong tất cả điều mà nó trải qua
hay có thể trải qua, nó luôn luôn nhận được điều đáng với nó. Vì ý chí thuộc về
nó; và ý chí là thế nào thì thế giới là thế ấy. Chỉ tự bản thân thế giới này có thể
chịu trách nhiệm về sự hiện hữu và bản chất riêng của nó - chứ không phải cái gì
khác; vì bằng vào các phương cách nào mà cái khác lại có thể đảm đương nó
được? Có phải là chúng ta ao ước biết xem những ai, xét về khía cạnh đạo đức, có
giá trị như một tổng thể và cách chung, chúng ta chỉ phải xem xét số phận của
chúng như một tổng thể hay cách chung. Điều này là nhu cầu, tình trạng khốn
khổ, nỗi đau đớn, điều bất hạnh và cái chết. Sự công bằng vĩnh cửu thống trị; xét
về tổng thể, nếu chúng không vô giá trị, thì nói chung, số mệnh của chúng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.