TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 1707

Ở đây Heidegger trình bày những nét cơ cấu đặc trưng nhất của hiện thể mà cách
thực hiện hữu không gì khác hơn là xuất hiện (existence): cách thức hiện hữu của
hữu thể người. Đó là một cách thức hiện hữu không thể giản quy vào những loại
hiện hữu giống như của mọi hiện thể khác. Con người có một cách thức hiện hữu
độc nhất trong thể loại của nó. Cách thức hiện hữu rất đặc thù đó là cách thức của
Dasein, của hiện-hữu-ở-đó, được gọi thế bởi vì nó có cách thức hiện hữu là phải
hiện hữu ở đó (Da) nơi duy nhất có thể xảy ra (trong thời gian) sự khải lộ những
sự vật của thế giới, về tha nhân và về tự thân. Những chiều kích hiện hữu chính
của hiện thể là: 1) hiện hữu, trong đó gồm cả, một cách nghịch lý, yếu tính của
nó; và, bởi đó: 2) ngã tính thường trực (l’à-chaque-fois-mienneté) của một hiện
hữu trong đó luôn luôn đến lượt tôi phải trả lời bằng chính khả tính của tôi, dầu
đó là theo cách trung thực hay không trung thực. Cách thức hiện hữu lạ lùng đó,
bất định và đặc thù, sẽ được khảo cứu trong toàn bộ quyển sách trong mọi hình
thái cụ thể của nó,là cái làm cho hữu thể người, tự bao giờ và mãi mãi, đối với
chính mình, vẫn vừa gần gũi nhất, lại vừa xa xôi nhất.

Chính chúng ta luôn là hiện vật được đặt ra cho công việc phân tích. Hữu thể của
hiện vật này luôn là hữu thể của tôi. Chính hiện vật này trong hữu thể của nó
tương giao với hữu thể của nó. Như là hiện vật của hữu thể này hiện vật này luôn
được giao phó cho hữu thể riêng tư của nó. Chính hữu thể là cái mà chính hiện
vật này luôn liên hệ tới. Đặc tính này của hiện thể đưa tới hai điểm:

1. "Yếu tính" của hiện thể này nằm trong phải-hữu của nó. Yếu tính (essentia) của
hiện vật này phải, nếu cách tổng quát có thể nói như thế, được quan niệm từ hữu
thể của nó (esxistentia) (1). Chính công việc của hữu thể học là bày tỏ rằng nếu
chúng ta chọn tiếng hiện hữu để chỉ hữu thể của hiện vật này, tiếng này không có
và không thể có ý nghĩ hữu thể học của từ ngữ cổ truyền existentia; existentia trên
bình diện hữu thể học có nghĩa như là hữu-bản-hữu (2), một cách thế hữu chính
yếu không xảy ra với hiện vật có tính cách hiện thể. Để tránh mọi lẫn lộn chúng
ta luôn dùng kiểu nói có tính cách giải thích bản-vật-tính thay cho existentia và
danh riêng tiếng hiện hữu chỉ xác định hữu thể của hiện thể.

"Yếu tính" của hiện thể nằm trong hiện hữu của nó (3). Theo đó những đặc tính
có thể được trình bày nơi hiện vật này không phải là những "tính chất" bản hữu
của một hiện vật bản hữu "xem ra" là thế, nhưng luôn là những cách thế phải hữu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.