TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 1865

nhẫn nhục, rằng vương quốc của con người không ở trần gian này, tôi không chỉ
liên quan tới bản thân tôi - tôi muốn chịu nhẫn nhục vì mọi người. Kết quả là,
hành động của tôi đã bao gồm toàn thể nhân loại. Lấy một ví dụ có tính cá nhân
hơn, nếu tôi muốn lập gia đình, có con; tuy rằng cuộc hôn nhân này chỉ lệ thuộc
những hoàn cảnh hay đam mê hay ước muốn của riêng tôi, tôi vẫn bao gồm toàn
thể nhân loại trong chế độ hôn nhân một vợ một chồng và không chỉ riêng mình
tôi. Vì thế, tôi chịu trách nhiệm về chính mình và về mọi người khác. Tôi đang
tạo ra một hình ảnh nào đó về con người theo chọn lựa riêng của tôi. Khi chọn
bản thân mình, tôi chọn loài người.

Khi chúng ta nói về sự cô đơn, một từ mà Heidegger rất thích, chúng ta chỉ muốn
nói rằng Thượng Đế không hiện hữu và chúng ta phải đối diện với mọi hậu quả
của điều này… Người hiện sinh nghĩ rằng, việc Thượng đế không hiện hữu quả là
điều đáng lo ngại, bởi vì mọi khả năng tìm ra các giá trị trong một bầu trời ý
tưởng đều biến mất cùng với Ngài: không, còn có thể có một sự Thiện a priori, vì
không có một trí khôn vô hạn và hoàn hảo để nghĩ về nó. Không ở đâu thấy viết
rằng Sự Thiện tồn tại, rằng chúng ta phải thành thật, rằng chúng ta không được
nói dối - bởi vì sự kiện là, chúng ta đang ở trên một bình diện mà chỉ có con
người mà thôi. Dostoievsky nói "Nếu Thượng đế không hiện hữu thì mọi sự đều
được phép". Đó chính là khởi điểm của chủ nghĩa hiện sinh. Thực vậy, mọi sự
đều được phép nếu Thượng đế không hiện hữu, và hậu quả là con người trở thành
cô đơn, vì họ không tìm thấy điều gì cả trong lẫn ngoài họ để bám víu vào. Họ
không thể bắt đầu chữa lỗi cho chính mình.

Nếu hiện hữu thực sự đi trước yếu tính, thì không có việc trốn tránh giải thích sự
việc bằng cách nại tới một bản tính con người cho sẵn và cố định. Nói cách khác,
không có tính tất định: Con người thì tự do, con người là tự do. Mặt khác, nếu
Thượng đế không hiện hữu, chúng ta không tìm thấy các giá trị hay lệnh truyền
nào để nại vào đó mà biện minh cho các hành vi của mình. Thế nên, trong lãnh
vực các giá trị, chúng ta không có sự bào chữa phía sau lưng, cũng không có sự
biện minh phía trước mặt. Chúng ta chỉ có một mình, không có sự bào chữa nào.

Đấy chính là ý tưởng tôi muốn chuyển đạt khi tôi nói con người bị kết án phải
sống tự do, bị kết án vì con người không tự tạo ra chính mình; nhưng về phương
diện khác thì tự do bởi vì một khi bị ném vào thế giới, nó chịu trách nhiệm về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.