TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 1869

được ban cho từ đó, hay được khởi thảo, sau đó. Từ đó phát sinh sự cần thiết của
một "hiện tượng học về tri giác" nó dẫn dắt chúng ta đến chỗ lãnh hội lại thế giới
như nó xuất hiện đối với chúng ta từ khởi thuỷ, trước mọi khoa học hay mọi xây
dựng lại có thể tạo ra từ đó trên nền tảng của sự xuất hiện đầu tiên này; nói vắn
tắt: chúng dẫn dắt chúng ta trở lại với chính sự vật. Nếu đúng là tri giác tạo thành
lãnh vực nơi đó "thế giới hiện hữu ở đấy trước mọi phân tích mà tôi có thể tạo ra
từ đó", ấy là theo cái nghĩa là tri giác, như Merleau Ponty quan niệm, không phải
là một khoa học về thế giới nó sẽ dạy cho chúng ta tái tạo thế giới "một cách tổng
hợp", theo kiểu nào đó. Chính theo ý nghĩa này mà, đối với hiện tượng học tri
giác, vấn đề không phải là xây dựng hay tạo nên (như những triết học siêu
nghiệm, nơi Kant và theo một nghĩa nào đó, cả nơi Husserl, hình như vẫn yêu
cầu): lúc đó vấn đề là "mô tả" (décrire) - chứ không phải giải thích hay phân tích
gì cả.

Thế giới hiện hữu ở đấy trước mọi phân tích mà tôi có thể tạo ra từ đó và sẽ là giả
tạo khi cho thế giới phái sinh từ một chuỗi những tổng hợp, chúng nối kết những
cảm giác (sensations), rồi những khía cạnh viễn cận của đối tượng, trong khi mà
những cái này hay những cái kia chính là những sản phẩm của phân tích và không
nên được thực hiện trước đó. Việc phân tích phản tư tăng trưởng theo hướng
ngược lại con đường của một cấu thành từ trước và gặp lại trong "con người nội
tâm", như thánh Augustin nói (1), một năng lực cấu thành (2) vốn vẫn luôn là
chính mình. Bằng cách đó phản tư tự mang chính mình và tự đặt mình trở lại
trong một thứ chủ thể tính bất khả tổn thương, bên này hữu thể và thời gian.
Nhưng đó là cả một sự ngây thơ, hay, nếu người ta thích hơn, một thứ phản tư bất
toàn nó đánh mất ý thức về sự khởi đầu của chính mình. Tôi bắt đầu phản tư, sự
phản tư của tôi là phản tư về một cái chưa được phản tư, nó không thể lờ đi chính
mình như là biến cố, từ đó nó xuất hiện như là một sáng tạo thực sự, như là một
thay đổi cơ cấu của ý thức, và nó phải nhìn nhận bên trong những vận trù của
chính nó cái thế giới được ban cho chủ thể bởi vì chủ thể được ban cho chính
mình. Thực tại là để mô tả, chứ không phải để xây dựng hay tạo thành. Điều đó
có nghĩa là tôi không thể đồng hoá tri giác với những tổng hợp chúng thuộc về
lãnh vực của phán đoán, của những hành vi hay của việc gán thuộc từ (3). Vào
mỗi lúc, tri giác trường của tôi (mon champ perceptif) đều được đổ đầy những
phản chiếu, những tiếng kêu răng rắc, những ấn tượng xúc giác thoáng qua mà tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.