TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 1894

Chỉ có một vấn đề triết học thực sự quan trọng, và đó là hành động tự sát. Việc
đánh giá xem cuộc sống này đáng sống hay không đáng sống chẳng khác gì là trả
lời câu hỏi cơ bản của triết học. Tất cả phần còn lại-cho dù thế giới có ba chiều
hay không, cho dù trí tuệ có chín hay mười hai phạm trù - đều là cái đến sau. Đây
là các trò chơi, người ta phải trả lời trước. Và nếu đúng như Nietzsche tuyên bố
rằng một triết gia phải thuyết giáo bằng thí dụ mới xứng đáng được chúng ta kính
trọng, thì bạn có thể thấy rõ tầm quan trọng của câu trả lời này, vì nó sẽ đi trước
hành động cuối cùng. Đây là các sự kiện mà tâm hồn có thể thấy; nhưng chúng
đòi hỏi sự nghiên cứu cẩn thận trước khi chúng trở thành rõ ràng đối với trí tuệ.

Nếu tôi tự hỏi vì sao việc đánh giá câu hỏi này lại là câu hỏi cấp bách hơn câu hỏi
khác, tôi trả lời rằng người ta đánh giá bằng các hành động mà nó gây ra. Tôi
chưa bao giờ nhìn thấy ai hy sinh cho chứng lý bản thể học (argument
ontologique). Galilée, người chủ trương một chân lý khoa học có tầm quan trọng
lớn, đã tuyên bố từ bỏ nó một cách dễ dàng nhất ngay khi nó nguy hiểm cho đời
sống của ông ta. Trong một ý nghĩa nào đó, ông ta đã làm đúng. Chân lý ấy
không đáng đánh cược. Việc trái đất hay mặt trời quay xung quanh cái khác là
một vấn đề hoàn toàn không quan trọng. Để nói lên sự thật, đó là một vấn đề vô
ích. Mặt khác, tôi nhìn thấy nhiều người chết vì họ thấy rằng cuộc sống không
đáng sống. Tôi nhìn thấy nhiều người khác ngược lại muốn chết cho các tư tưởng
hay các ảo tưởng đã cho họ lý do để sống (cái được gọi là lý do để sống và cũng
là lý do tuyệt vời để chết). Do đó, tôi kết luận rằng ý nghĩa của cuộc sống là một
trong các vấn đề cấp bách nhất.

Tôi không biết liệu thế giới này có một ý nghĩa vượt quá nó hay không. Nhưng
tôi biết rằng tôi không biết ý nghĩa đó và ngay bây giờ tôi không thể biết được nó.
Một ý nghĩa nằm ngoài khả năng của tôi liệu có ý nghĩa gì đối với tôi? Tôi có thể
chỉ hiểu theo cách nói của con người. Cái gì tôi sờ mó được, cái gì chống lại tôi-
đó là cái tôi hiểu được. Và hai cái chắc chắn này-sự khao khát tính tuyệt đối và
tính duy nhất và không thể làm giảm thế giới thành nguyên tắc dựa trên lý trí và
hợp lý-Tôi cũng không biết rằng tôi không thể hoà giải chúng. Liệu tôi có thể
thừa nhận bất kỳ chân lý nào khác mà không nói dối, không mang vào trong hy
vọng mà tôi thiếu và cái không có ý nghĩa gì trong phạm vi khả năng có giới hạn
của tôi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.