TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 435

kết luận rằng, giống như lý trí lý thuyết, từ những nguyên lý được biết một cách
tự nhiên nhưng không thể chứng minh, chúng ta rút ra kết luận của các khoa học
khác nhau, trí tuệ của chúng không được ban cho chúng ta bởi tự nhiên, nhưng
chúng ta đạt được chúng nhờ các cố gắng của lý trí, khiến cho cũng từ các mệnh
lệnh của luật tự nhiên, như từ các nguyên lý chung và không thể chứng minh, lý
trí con người cần phải tiến hành để đi tới việc xác định chi tiết hơn một số vấn đề.
Các sự xác định chi tiết này do lý trí con người tạo ra, được gọi là luật con người,
với điều kiện là phải thoả mãn các điều kiện cơ bản khác của luật…

Ngoài luật tự nhiên và luật của con người, hạnh kiểm của con người cần phải
được hướng dẫn bằng luật Thiên Chúa. Có bốn lý do cho điều này. Thứ nhất là vì
nhờ luật mà con người được hướng dẫn để biết cách thực hiện các hành vi thích
hợp nhằm đạt tới mục đích cuối cùng của mình. Vậy nếu con người không được
định cho có mục đích nào khác ngoài cùng đích thích hợp với khả năng tự nhiên
của con người, thì con người không cần phải có sự hướng dẫn nào khác của lý trí
ngoài luật tự nhiên và luật do con người làm ra từ luật tự nhiên.Nhưng vì con
người được định tới mục đích là hạnh phúc vĩnh cửu vượt quá khả năng tự nhiên
của con người, như chúng ta đã phát biểu trên kia, nên cần rằng, ngoài luật tự
nhiên và luật con người, con người cần phải được hướng dẫn tới mục đích của
mình bởi một luật do Thiên Chúa ban bố.

Thứ hai, do sự không chắc chắn của phán đoán con người, đặc biệt về các vấn đề
tùy thuộc và đặc thù, nên mỗi người có phán đoán khác nhau về các hành vi con
người; do đó cũng phát sinh các luật khác nhau và đối chọi nhau. Cho nên, để con
người có thể biết một cách không thể nghi ngờ mình phải làm gì và phải tránh gì,
con người cần được hướng dẫn trong các hành vi của mình nhờ một luật do Thiên
Chúa ban bố, vì chắc chắn luật ấy không thể sai lầm.

Thứ ba, vì con người có thể làm các luật trong những vấn đề mà họ có thẩm
quyền phán đoán. Nhưng con người không có thẩm quyền trong việc phán đoán
các hành vi kín ẩn bên trong, mà chỉ các hành vi bên ngoài có thể quan sát được;
thế nhưng để đạt đức hạnh hoàn hảo, con người cần cư xử đúng đắn trong cả hai
loại hành vi bên ngoài và bên trong. Do đó, luật con người không đủ để uốn nắn
và hướng dẫn các hành vi bên trong, và cần phải có sự can thiệp của một luật của
Thiên Chúa để đạt mục đích này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.