TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 473

tục mãi vô hạn hay sẽ phải nhận rằng không bản thể nào là phổ quát theo kiểu mà
nó không đồng thời cũng là một đặc thù. Do đó không bản thể nào là phổ quát.

Còn nữa, nếu một phổ quát thể nào là một bản thể trong các bản thể đặc thù,
nhưng phân biệt với chúng, thì kết quả sẽ là nó có thể hiện hữu mà không cần
chúng; vì tất cả những gì có trước một vật gì khác một cách tự nhiên thì đều có
thể, nhờ quyền năng tuyệt đối của Thiên Chúa, hiện hữu mà không có vật ấy;
nhưng hệ quả sẽ là vô lý.

Hơn nữa, nếu quan niệm đó là đúng, (thì) không cá thể nào có thể được tạo ra nếu
có một cá thể khác hiện hữu trước đó; vì nó sẽ không lấy sự tồn tại toàn vẹn của
nó từ hư vô (1), Bởi vì phổ quát trong nó đã hiện hữu trước trong một cá thể
khác. Vì cùng lý do đó nó sẽ dẫn đến rằng Thiên Chúa không thể thủ tiêu bất kỳ
cá thể nào của bản thể này mà không hủy diệt các cá thể khác. Vì nếu Ngài thủ
tiêu một cá thể, Ngài sẽ hủy diệt toàn thể yếu tính của cá thể đó, và kết quả là
Ngài sẽ hủy diệt phổ quát đó ở trong nó và trong những cái khác; kết quả là, các
cá thể cũng không còn, bởi vì chúng không thể còn lại mà không có một bộ phận
của bản thân chúng, mà người ta đã giả định là phổ quát.

Hơn nữa, ta không thể giả sử một phổ quát như thế là một cái gì đó hoàn toàn
nằm bên ngoài yếu tính của một cá thể; do đó, phải coi là nó thuộc về yếu tính
của cá thể đó, và vì vậy cá thể đó sẽ được phức hợp từ những phổ quát; và vì vậy
cá thể đó sẽ không là đặc thù hơn phổ quát.

Hơn nữa, nó dẫn đến hệ quả là một cái gì đó thuộc yếu tính Chúa Ki-tô sẽ là khốn
cùng và bị nguyền rủa; bởi lẽ bản chất chung đó, cái thật sự hiện hữu trong Chúa
Ki-tô, (thì cũng) thật sự hiện hữu trong Judas và bị nguyền rủa. Do đó, một cái gì
đó ở cả trong Chúa Ki-tô lẫn trong một người bị nguyền rủa, tức là trong Judas.
Nhưng điều đó là phi lý.

Có thể đưa ra nhiều lý luận nữa, nhưng để vắn gọn, tôi không nêu chúng ra ở đây.
Ngược lại, tôi sẽ đưa ra một số tác giả có thẩm quyền để hỗ trợ lý luận của tôi.

Trước hết trong quyển bảy của Siêu hình học, Aristote bàn về vấn đề phổ quát thể
có là bản thể không. Ông chứng minh rằng không phổ quát nào là một bản thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.