TRIẾT HỌC TÂY PHƯƠNG TỪ KHỞI THỦY ĐẾN ĐƯƠNG ĐẠI - Trang 821

Không một sinh vật nào, từ con thú đến con người dầu khôn ngoan hay ngu dại,
lại có thể từ chối việc bảo tồn mạng sống của mình; quy luật tối cao của thiên
nhiên quy định mọi cá thể hành động theo hiện trạng của mình trong khi vẫn tiếp
tục hiện hữu. Như vậy, quyền tự nhiên của mọi cá thể không gì khác hơn là tiềm
năng mà nó có để tự tồn, mà không có bất kỳ một quy định nào khác. Nó không
đi vào định nghĩa về quyền tự nhiên, hay những quy tắc của lý trí để xác định
những gì là thực sự hữu ích cho con người, cũng không nói đến ý tưởng về công
chính và bất công. Tình trạng tự nhiên không giả định cái gì khác hơn là sự thúc
đẩy của cơn thèm khát, trong đó các cá thể phát biểu lên cái gì là tốt cho mình,
chẳng cần nhận định nào khác ngoài chính mình - là sự thống trị của quyền tự
nhiên, chứ không hề là sự thống trị của công lý.

Bằng các từ Quyền và Định chế của Thiên nhiên (Droit et Institution de la
Nature), tôi không hiểu điều gì khác hơn là những quy luật của thiên nhiên cho
từng cá thể, những quy luật theo đó chúng ta quan niệm mỗi hữu thể như là được
quy định để hiện hữu và hành xử theo một cách nào đó. Chẳng hạn tôm cá được
Thiên nhiên quy định để bơi, còn cá lớn thì nuốt cá bé để sống; vậy là cá tung
tăng nhởn nhơ trong nước và cá lớn ăn cá bé theo một thứ tự nhiên quyền tối
thượng (1). Thật vậy, chắc rằng Thiên nhiên xét một cách tuyệt đối, có quyền của
nó, nghĩa là Quyền của Thiên nhiên vươn ra bao xa như quyền lực nó vươn tới;
bởi tiềm năng của Thiên nhiên chính là tiềm năng của Thượng đế vốn có quyền
tối thượng trên vạn vật. Nhưng tiềm năng phổ quát của toàn thể Thiên nhiên
chẳng là gì ở bên ngoài tiềm năng của tất cả các cá thể gộp lại, hệ quả từ đó là
mỗi cá nhân có một quyền tối thượng đối với tất cả những gì nằm trong quyền lực
của nó, nói cách khác là quyền của mỗi người vươn ra cho đến chỗ nào mà tiềm
năng được quy định thuộc về hắn ta. Và quy luật tối thượng của Thiên nhiên đó là
mỗi vật cố gắng duy trì trong trạng thái của nó, chừng nào trạng thái đó còn thuộc
về nó và không cần đếm xỉa đến bất kỳ chuyện gì khác, nhưng chỉ nó mà thôi (2),
hệ quả là mỗi cá nhân đều có quyền tối thượng để tự bảo tồn trong trạng thái của
mình, nghĩa là (như tôi đã nói) hiện hữu và hành xử như nó được quy định để làm
điều đó một cách tự nhiên. Ở đây chúng tôi không công nhận sự khác biệt nào
giữa con người và những cá thể khác trong thiên nhiên, cũng không công nhận sự
khác biệt nào giữa những người được phú bẩm cho Lý trí và những người khác
không biết gì về Lý trí thực sự, giữa những kẻ ngốc nghếch hay điên dại với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.