TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 143

“Nó là niềm tự hào của toàn Khalasar,” Illyrio nói. “Phong tục bắt buộc

Khaleesi phải cưỡi một con ngựa xứng đáng với vị trí bên cạnh Khal.”

Drogo bước lên trước và đặt tay lên eo cô. Ông ta nhấc cô lên dễ dàng

như thể cô là một đứa trẻ và đặt lên chiếc yên ngựa Dothraki bé nhỏ hơn
loại cô hay dùng. Dany ngồi mà không chắc chắn. Chưa ai nói cho cô nghe
về điều này. “Ta phải làm gì?” cô hỏi Illyrio.

Nhưng Ser Jorah Mormont lại giúp cô có câu trả lời. “Nắm lấy cương và

cưỡi ngựa. Người không cần đi quá xa đâu.”

Dany lo lắng nắm lấy dây cương và đặt chân vào hai bàn đạp ngựa. Cô

cưỡi ngựa không giỏi vì chủ yếu đi lại bằng thuyền, xe ngựa, và kiệu. Cô
thầm cầu nguyện không ngã vì như thế chẳng khác nào tự mình làm nhục
mình, cô thúc nhẹ đầu gối vào con ngựa cái.

Và lần đầu tiên trong hàng giờ liền, cô quên mất nỗi sợ hãi. Hoặc có lẽ

đó là lần đầu tiên cô không biết sợ hãi là gì.

Con ngựa màu xám bạc đi vài bước uyển chuyển và mềm mại. Đám

đông tản ra, mọi ánh mắt đều dán vào họ. Dany thấy mình đi nhanh hơn dự
tính, nhưng không hiểu sao lại thấy phấn khích hơn là sự hãi. Con ngựa
chuyển sang phi nước kiệu. Cô mỉm cười. Người Dothraki vội vã tránh
đường. Chỉ cần chân cô, tay cô cử động nhẹ nhất, con ngựa cũng phản ứng.
Cô để mặc nó phi nước đại. Giờ các Dothraki hò hét, cười lớn khi chạy
tránh đường. Khi cô quay ngựa lại, một khay lửa được đặt ngáng đường.
Mọi người đứng dầy đặc hai bên. Cô không có đường lui. Trong lòng cô, sự
táo tợn chưa từng có đang bùng lên cháy hừng hực. Cô nhoài người trên
lưng ngựa.

Con ngựa bạc nhảy qua ngọn lửa như thể có cánh bay qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.