TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 220

đóng băng và những con sông băng trắng xanh vĩ đại cùng những đồng
bằng chết chóc nơi không gì có thế mọc được hay sống sót nổi. Cậu nhìn về
phương bắc, phương bắc, và phương bắc, về tấm màn ánh sáng ở tận cùng
thế giới, rồi nhìn qua tấm màn đó. Cậu nhìn sâu vào trong trái tim của mùa
đông, và sau đó cậu hét lớn, sợ hãi, và hơi ấm của nước mắt ấm áp trên má
cậu.

“Giờ cậu đã biết,” con quạ thì thầm khi nó đậu trên vai cậu. “Giờ cậu đã

biết vì sao mình phải sống rồi đó.”

“Vì sao?” Bran nói, không hiểu gì, và vẫn đang rơi, đang rơi.

“Vì mùa đông đang tới.”

Bran nhìn con quạ trên vai, và con quạ nhìn lại. Nó có ba mắt, con mắt

thứ ba tràn đầy sự thông thái. Bran nhìn xuống. Bên dưới cậu chẳng có gì
ngoài tuyết, cái lạnh và chết chóc, một vùng đất hoang đóng băng nơi
những trụ băng trắng xanh lởm chởm đang chờ đón cậu. Chúng lao về phía
cậu như những ngọn giáo. Cậu nhìn thấy xương cốt của hàng ngàn những lữ
khách du hành trong cõi mộng bị xiên trên những cái que nhọn đó. Cậu sợ
hãi tới tuyệt vọng.

“Liệu con người ta có thể nào dũng cảm trong khi đang sợ được không

ạ?” cậu nghe thấy chính giọng mình đang nói, nhỏ và văng vẳng nơi nao.

Và giọng cha cậu trả lời cậu. “Đó là thời khắc duy nhất con người biết

dũng cảm.”

“Ngay bây giờ, Bran,” con quạ giục. “Chọn đi. Bay hay là chết.”

Cái chết đang vươn gần tới cậu, và gào rú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.