TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 230

lên đồi Visenya, tới quán trọ mà Moreo đã giới thiệu. Đó là một nơi cũ kỹ
trong hẻm Eel. Bà chủ nơi này là một bà già khó tính với đôi mắt lác, nhìn
họ với vẻ nghi ngờ và cắn đồng tiền mà Catelyn đưa để chắc đó là tiền thật.
Nhưng những căn phòng ở đây lại khá rộng rãi và thoáng mát, và Moreo thề
rằng món súp cá của bà ta là món súp thơm ngon nhất trong khắp Bảy Phụ
Quốc. Tuyệt nhất là, bà ta không quan tâm tới tên họ.

“Theo tôi nghĩ lệnh bà nên tránh xa phòng sinh hoạt chung,” Ser Rodrik

nói, sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy. “Thậm chí cả ở những nơi thế này,
không ai có thể biết trước ai đang theo dõi mình.” Ông mặc áo giáp xích,
mang theo dao găm, trường kiếm bên dưới áo choàng đen có mũ trùm che
mặt. “Tôi sẽ trở về trước khi đêm xuống, cùng Ser Aron,” ông hứa. “Giờ
lệnh bà nên nghỉ ngơi thôi.”

Catelyn đã thấm mệt. Chuyến hải trình quá dài và mệt mỏi, mà bà lại

không còn trẻ. Cửa sổ phòng bà nhìn ra con hẻm và những mái nhà, và xa
xa là Xoáy Nước Đen. Bà quan sát Ser Rodrik rời đi, sải bước vững chắc
qua những con phố đông đúc cho tới khi ông mất dạng trong đám đông, sau
đó bà quyết định nghe theo lời ông. Cái giường trải cỏ cứng ngắc thay cho
lông ngỗng, nhưng bà không hề thấy khó ngủ chút nào.

Bà tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa.

Catelyn lập tức ngồi dậy. Bên ngoài cửa sổ, những mái nhà của Vương

Đô nhuộm đỏ ánh trời chiều. Bà đã ngủ lâu hơn dự tính. Có tiếng gõ thùng
thùng lên cánh cửa và một giọng nói cất lên, “Nhân danh đức vua, mở cửa
ra.”

“Đợi một chút,” bà nói vọng ra rồi cuốn mình trong áo choàng. Con dao

găm nằm trên bàn đầu giường. Bà vồ lấy nó trước khi mở cánh cửa gỗ nặng
nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.