TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 232

mặc áo choàng vàng kim bao vây xung quanh hộ tống. Khi họ tới Tháp Đỏ,
khung lưới sắt đã bị hạ xuống và cánh cổng lớn đã khóa, nhưng những cửa
sổ của lâu đài vẫn sống động với những ánh sáng chập chờn. Những tay
lính gác xuống ngựa ở bên ngoài tường thành và đưa bà đi qua cánh cửa hậu
nhỏ, sau đó lên những bậc thang dài bất tận dẫn lên một ngọn tháp.

Anh ta ngồi một mình trong phòng, trước một cái bàn gỗ nặng nề, đặt

một ngọn đèn dầu bên cạnh trong khi đang viết lách. Khi họ đưa bà vào,
anh ta ngước lên nhìn và bình thản nói.

“Cat, vì sao em lại tới đây theo cái kiểu này?”

Anh ta đứng dậy và sống sượng ra hiệu với lính gác. “Đi ra đi,” mấy tên

lính rời đi. “Anh tin em đã không bị đối xử tệ bạc gì,” anh ta nói sau khi họ
rời đi. “Anh đã ra chỉ thị rõ ràng rồi.” Anh ta để ý tới bàn tay đang bị băng.
“Tay em...”

Catelyn bỏ qua câu hỏi đầy hàm ý đó. “Em không quen bị người khác

triệu tập tới như một nữ hầu,” bà lạnh lùng nói. “Dù là một đứa nhỏ thì anh
vẫn phải biết thế nào là lich sự chứ.”

“Anh đã làm em giận. Anh không cố ý.” Anh ta có vẻ hối lỗi. Cái nhìn

đó khiến Catelyn nhớ tới một ký ức xa xưa. Anh ta từng là một đứa trẻ láu
cá, nhưng mỗi khi phạm sai lầm lại luôn tỏ vẻ ăn năn; đó là một năng khiếu.
Năm tháng không làm cho anh thay đổi nhiều. Petyr từng là một cậu nhóc
nhỏ con, thấp hơn Catelyn, gầy hơn và nhanh nhẹn hơn, nhưng vẫn có
những đường nét góc cạnh cùng đôi mắt xám biết cười y nguyên như trong
ký ức của bà. Giờ anh ta nuôi một chỏm râu nhỏ, và trên mái tóc đen đã
điểm vài sợi bạc, và dù đã ba mươi tuổi nhưng anh vẫn có cái gì đó rụt rè.
Những đường nét của anh khá ăn khớp với con chim nhại bằng bạc trên áo
khoác. Từ khi còn là một đứa trẻ, anh đã luôn thích đồ bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.