TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 234

Ngón Út cười lớn. “Ồ, tốt lắm, nhưng đừng mong anh tin. Anh biết em

quá rõ. Châm ngôn của nhà Tully là gì nhỉ?”

Cổ họng bà khô khốc. “Gia đình, Nhiệm vụ, Danh dự.” Bà ngượng nghịu

nhắc. Anh ta hiểu bà quá rõ.

“Gia đình, Nhiệm vụ, Danh dự,” anh ta nhại lại. “Tất cả những điều đó

bó buộc em ở lại Winterfell, ở nơi Quân sư của chúng ta đã để em lại.
Không, phu nhân yêu quý, có điều gì đó đã xảy ra. Chuyến viếng thăm đột
ngột của em chứng tỏ có một sự việc cấp bách nào đấy. Làm ơn hãy để anh
giúp. Những người bạn cũ sẽ không bao giờ từ chối.” Có tiếng gõ cửa khe
khẽ. “Mời vào,” Ngón Út nói.

Người đàn ông bước vào khá mập mạp, sực nức mùi nước hoa, phấn son

trát đầy mặt, và nhẵn nhụi như một quả trứng. Ông ta mặc áo gi-lê dệt sợi
vàng bên ngoài lễ phục rộng rãi bằng lụa tím, và chân đi đôi dép mũi nhọn
bằng nhung mềm. “Phu nhân Stark,” ông ta nói, và nắm lấy tay bà bằng cả
hai tay, “thật mừng khi được gặp lại lệnh bà sau từng đó năm.”

Da dẻ ông ta thật mềm mịn, còn hơi thở có mùi hoa đinh tử hương. “Ồ,

đôi bàn tay tội nghiệp của lệnh bà. Bà tự làm mình bỏng sao, phu nhân?
Những ngón tay này thật tinh tế... Maester Pycelle tốt bụng của chúng ta có
làm một loại thuốc mỡ rất tốt, tôi tặng bà một lọ nhé?”

Catelyn rút tay lại. “Cám ơn Lãnh chúa, nhưng Maester Luwin của

chúng tôi đã xem qua vết thương cho tôi rồi.”

Varys lắc đầu. “Tôi rất buồn khi nghe tin về con trai bà. Và thằng bé còn

quá nhỏ. Thần thánh thật độc ác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.