TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 27

Bran không cố đuổi theo. Con ngựa nhỏ của cậu không thể theo kịp. Cậu

đã thấy đôi mắt của người đàn ông tiều tụy đó, và giờ cậu đang nghĩ tới
chúng. Sau một lúc, tiếng cười của Robb nhỏ dần, và khu rừng lại trở về sự
yên tĩnh vốn có.

Chìm quá sâu trong suy tưởng, cậu không nghe thấy mọi người khác

trong nhóm nói gì, cho đến khi cha tới đi cạnh cậu. “Con khỏe không,
Bran?” ông hỏi, không hề có chút đe dọa nào.

“Vâng, thưa Cha,” Bran nói với ông. Cậu nhìn lên. Trong bộ đồ da và

lông thú, ngồi trên con ngựa chiến to lớn, bóng Cha tỏa xuống cậu như một
người khổng lồ. “Robb nói người đàn ông đó chết một cách dũng cảm,
nhưng Jon lại nói là ông ta đang sợ.”

“Con nghĩ sao?”

Bran nghĩ ngợi. “Có ai vẫn có thể dũng cảm khi đang sợ không ạ?”

“Đó là lúc duy nhất con người dám dũng cảm,” cha nói với cậu. “Con

hiểu lý do cha giết hắn không?”

“Vì ông ta là dân du mục,” Bran nói. “Họ bắt cóc phụ nữ đem bán cho

bọn Ngoại Nhân.”

Cha cậu mỉm cười. “Già Nan lại kể chuyện cho các con nghe rồi. Thật

ra, hắn là một kẻ phản bội, một kẻ đào ngũ khỏi Đội Tuần Đêm. Đời này
không có ai nguy hiểm hơn kẻ đó. Kẻ đào ngũ biết cuộc đời hắn sẽ không
còn nếu hắn bị bắt, vì thế hắn không ngại nhúng tay vào bất cứ tội ác nào,
không cần biết chuyện đó dã man ra sao. Nhưng con hiểu nhầm ý cha rồi.
Vấn đề không phải vì sao hắn phải chết, mà vì sao cha phải giết hắn.”

Bran không biết trả lời sao. “Vua Robert có đao phủ mà,” cậu bối rối nói.

“Đúng,” cha cậu thừa nhận. “Cũng như các vị vua Targaryen khác.

Nhưng con đường của chúng ta cổ xưa hơn. Máu của Tiền Nhân đã chảy
trong huyết quản nhà Stark, và chúng ta tin rằng ai tuyên án thì người đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.