TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 313

Bran khó chịu trước ánh mắt của Tyrion Lannister, một con mắt màu

đen, một con mắt màu xanh, đang quan sát và đánh giá cậu. “Mọi người nói
với ta rằng cháu leo trèo khá giỏi, Bran,” người đàn ông nhỏ bé nói. “Kể
cho ta nghe, làm sao cháu có thể ngã thế?”

“Cháu chưa bao giờ ngã,” Bran khắng định. Cậu chưa bao giờ ngã, chưa

bao giờ và cũng không bao giờ.

“Đứa nhỏ không nhớ chút gì về cú ngã, hay quá trình treo leo trước đó,”

Maester Luwin từ tốn nói.

“Tò mò thật,” Tyrion Lannister nói.

“Em trai tôi không ở đây để trả lời chất vấn, thưa ngài Lannister,” Robb

cộc lốc nói. “Làm việc của ngài và đi đi.”

“Ta có một món quà dành cho cháu,” người lùn nói với Bran. “Cháu có

thích cưỡi ngựa không cậu bé?”

Maester Luwin tiến lên. “Lãnh chúa, đứa nhỏ này đã mất đi đôi chân.

Cậu ấy không thể ngồi trên lưng ngựa.”

“Vớ vẩn,” Lannister nói. “Với con ngựa và cái yên phù hợp, kể cả một

kẻ tàn phế cũng có thể cưỡi ngựa.”

Lời nói như một lưỡi dao xoáy thẳng vào tim Bran. Cậu trào nước mắt.

“Cháu không tàn phế!”

“Vậy thì ta cũng chẳng lùn,” chàng lùn trề môi nói. “Chắc hắn cha ta

phải mừng lắm khi nghe thấy lời đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.