TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 344

“Mình béo, chứ không mù,” Samwell Tarly nói. “Tất nhiên mình đã thấy,

nó cao hơn hai trăm mét cơ mà.” Nhưng cậu ta cũng đứng lên, quấn áo
choàng phủ lông lên vai và đi theo Jon ra khỏi phòng sinh hoạt chung, vẫn
sợ sệt như thể nghi ngờ có trò đùa ác ý nào đó đang đợi cậu ta trong màn
đêm. Bóng Ma bước đi bên cạnh. “Mình chưa bao giờ nghĩ nó lại như thế
này,” Sam nói, lời nói bốc lên thành khói trong tiết trời lạnh lẽo. Cậu ta thở
hổn hà hổn hển khi cố theo kịp. “Tất cả những tòa nhà đều đang sụp đổ, và
trời quá... quá là...”

“Lạnh?” Một cơn gió lạnh buốt thổi qua lâu đài, Jon có thể nghe thấy

tiếng lạo xạo khe khẽ của những cây cỏ dại xám xịt dưới gót giày.

Sam thảm hại gật đầu. “Mình ghét trời lạnh,” cậu ta nói. “Đêm trước

mình đã tỉnh giấc giữa đêm, lửa đã tàn và mình đã chắc rằng đến lúc trời
sáng thì mình sẽ bị chết cóng.”

“Quê hương cậu chắc ấm áp hơn.”

“Mình chưa bao giờ thấy tuyết cho tới tháng trước. Mình cùng những

người hầu mà cha cử theo mình lên phương bắc đã vượt qua khu mộ, và thứ
trắng tinh này bắt đầu rơi xuống như một trận mưa bụi. Lúc đầu mình nghĩ
nó thật đẹp như lông vũ từ trên trời rơi xuống vậy, nhưng nó cứ rơi mãi rơi
mãi cho tới khi mình lạnh tới tận xương. Những gia đinh bị tuyết đóng băng
trên râu và phủ đầy hai vai, vậy mà tuyết vẫn tiếp tục rơi xuống. Mình đã sự
rằng nó sẽ không bao giờ chấm dứt.”

Jon mỉm cười.

Tường Thành sừng sững phía trước họ, tỏa sáng mờ mờ dưới ánh trăng

non. Trên trời, những ngôi sao sáng trong và lấp lánh. “Họ sẽ bắt mình lên
trên đó ư?” Sam hỏi. Khuôn mặt cậu ta đông lại như sữa hỏng khi nhìn lên
cái cầu thang gỗ dài dằng dặc. “Mình sẽ chết nếu phải leo lên trên đó mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.