TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 368

CATELYN

Phu nhân, bà nên đội mũ lên,” Ser Rodrik nói khi những con ngựa mải

bước về phương bắc. “Bà sẽ bị lạnh mất.”

“Chỉ là nước thôi mà, Ser Rodrik,” Catelyn trả lời. Tóc bà ẩm ướt và bên

bết, vài sợi còn lòa xòa trước trán và bà biết mình tơi tả thế nào, nhưng bà
không quan tâm. Cơn mưa phương nam thật nhẹ nhàng và ấm áp. Catelyn
thích cảm nhận những giọt mưa rơi như những nụ hôn của mẹ nhẹ nhàng
hôn lên mặt bà. Bà như được quay trở lại thời ấu thơ, trong những ngày dài
trời giăng mây xám xịt tại vùng Riverrun. Bà nhớ khu rừng thiêng với
những cành cây rủ xuống và hơi ẩm từ đất bốc lên, nhớ tiếng cười của cậu
em khi cậu đuổi theo bà qua những đụn lá ẩm ướt. Bà nhớ mình đã cùng
Lysa làm những chiếc bánh bùn, nhớ độ nặng của nó, nhớ bùn nhơm nhớp
và nâu nâu giữa những ngón tay mình. Họ đã đem nó cho Ngón út, rồi cùng
nhau cười khúc khích, và anh ta đã ăn nhiều bùn tới nỗi bệnh cả tuần trời.
Hồi đó họ mới trẻ con làm sao.

Catelyn gần như đã quên mất. Ở phương bắc, mưa to và lạnh buốt, và thi

thoảng chuyển thành mưa đá vào buổi đêm. Một cơn mưa vừa có thể nuôi
dưỡng mùa màng vừa có thể hủy diệt nó, và cũng có thể khiến những người
đàn ông phải nhanh chóng tìm nơi trú ẩn. Phương bắc không phải nơi cho
các cô bé gái chơi đùa trong mưa.

“Tôi ướt hết rồi,” Ser Rodrik phàn nàn. “Ướt thấu tới tận xương rồi.”

Những cái cây ở sát cạnh họ, và tiếng mưa rơi tí tách đều đều trên lá hòa
cùng tiếng lép nhép khi vó ngựa nhấc khỏi bùn. “Phu nhân, tối nay chúng ta
cần một bếp lửa và bữa ăn nóng hổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.