TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 37

không chỉ vì chuyện đào ngũ. Họ đang tổn hao lực lượng trong những lần đi
làm nhiệm vụ.”

“Do dân du mục sao?” bà hỏi.

“Còn ai vào đây nữa?” Ned nâng Băng Đao, nhìn xuống lưỡi thép lạnh

lẽo. “Và càng lúc tình hình càng tệ hơn. Sẽ tới lúc ta không còn lựa chọn
nào khác ngoài dựng cờ, kéo quân về phương bắc, chiến đấu một trận sống
còn với vị vua - ngoài – Tường Thành kia.”

“Ngoài Tường Thành?” ý nghĩ đó làm Catelyn rùng mình.

Ned nhìn thấy sự sợ hãi trên nét mặt bà. “Chúng ta chẳng việc gì phải sợ

Mance Rayder.”

“Ngoài Tường Thành kia còn nhiều thứ đen tối hơn.” Bà liếc về phía cây

thần, nhìn vỏ cây trắng ởn và con mắt đỏ. Chúng đang quan sát, lắng nghe
và ngẫm nghĩ.

Ông cười hiền. “Nàng cũng nghe quá nhiều chuyện của Già Nan rồi.

Ngoại Nhân đã diệt vong giống như những đứa con của rừng rậm, chúng đã
biến mất tám ngàn năm nay rồi. Measter Luwin sẽ nói với nàng rằng chúng
còn chưa bao giờ tồn tại. Không một người còn sống nào từng thấy chúng.”

“Cho tới sáng hôm nay, không một người còn sống nào thấy một con sói

tuyết,” Catelyn nhắc nhở ông.

“Đáng ra ta phải biết đừng nên cãi nhau với người nhà Tully chứ nhỉ,”

ông nói kèm một nụ cười hối tiếc. Ông tra Băng Đao vào vỏ. “Nàng không
tới đây kể chuyện vặt. Ta biết nàng không thích tới nơi này. Có gì vậy, phu
nhân?”

Catelyn nắm lấy bàn tay chồng. “Hôm nay chúng ta có một tin đau lòng.

Em mong mình không làm phiền cho tới lúc ngài lau kiếm xong.” Không có
cách nào để nói giảm, vì thế bà nói thẳng với ông. “Em rất tiếc. Jon Arryn
đã mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.