TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 400

“Ta ngồi trên cái ghế sắt chết tiệt đó khi ta buộc phải làm. Điều đó nào

có nghĩa rằng ta không có tham vọng như những người đàn ông khác? Thi
thoảng nhâm nhi vài chén rượu, hay nghe một ả nào đó la hét trên giường,
hoặc cảm nhận ngựa dưới chân ta? Bảy địa ngục ơi, Ned, ta muốn đánh một
ai đó quá.”

Ser Barristan Selmy lên tiếng. “Tâu bệ hạ,” ông nói, “Theo lẽ thường

nhà vua không nên tham gia hỗn chiến. Cuộc thi sẽ mất đi tính chất công
bằng. Ai dám đánh ngài chứ?”

Robert có vẻ thực sự nghĩ lại. “Sao, quỷ tha ma bắt bọn họ. Kể cả chúng

có dám đi nữa. Thì người cuối cùng còn đứng đó...”

“là ngài,” Ned nói nốt. Ông ngay lập tức nhận thấy Selmy đánh vào đúng

trọng tâm. Đối với Robert, nguy hiểm trong trận hỗn chiến chỉ là chút
hương vị, nhưng điều này mới chạm tới lòng tự trọng của đức vua. “Ser
Barristan nói đúng. Không ai trong Bảy Phụ Quốc dám mạo phạm ngài để
làm ngài bị thương.”

Nhà vua đứng dậy, mặt đỏ lựng. “Hai người đang nói với ta rằng những

thằng hèn vênh váo đó sẽ để ta thắng ư?”

“Chắc chắn rồi,” Ned nói và Ser Barristan Selmy cúi đầu ngầm đồng

tình.

Trong giây lát Robert giận đến mức không nói được câu nào. Ngài đi đi

lại lại trong lều, mặt xầm xì và cáu kỉnh. Ngài cầm tấm hộ tâm lên ném vào
Barristan Selmy trong cơn cuồng nộ không nói lên lời. Semly né. Sau đó
nhà vua lạnh lùng nói. “Cút, cút trước khi ta giết ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.