TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 442

Công chúa Myrcella và hoàng tử Tommen. Một bà sơ to như một con ngựa
kéo đứng đằng sau họ, và đằng sau bà ta là hai người đàn ông đô con mặc
áo choàng đỏ thẫm, những hộ vệ của nhà Lannister.

“Cậu bé, cậu làm gì với con mèo đó thế?” Myrcella nghiêm giọng hỏi

lại. Sau đó cô bé quay sang nói với em trai, “Trông cậu ta tả tơi nhỉ? Nhìn
cậu ta mà xem.” Cô bé cười khúc khích.

“Một cậu bé tả tơi bẩn thỉu bốc mùi,” Tommen đồng tình.

Họ không nhận ra Ayra. Họ thậm chí không biết cô là con gái. Hay ghê;

cô đang đi chân trần và bẩn thỉu, đầu tóc bù xù vì bươn bải khắp lâu đài,
trên áo chằng chịt vết mèo cào còn chiếc quần nâu xắn lên trên đầu gối trầy
xước. Chẳng ai lại mặc váy và đồ lụa đi bắt mèo cả. Cô nhanh chóng cúi
đầu và quỳ một chân xuống. Có lẽ họ sẽ không nhận ra cô. Nếu họ nhận ra,
cô sẽ nghe bài ca không dứt. Septa Mordane sẽ làm nhục cô, còn chị Sansa
sẽ không ngừng nhắc cho cô nhớ về nỗi xấu hổ này.

Bà sơ già mập mạp tiến lên. “Cậu bé, làm sao con tới được đây? Con

không có việc gì tại nơi này của lâu đài.”

“Bà không thể đuổi những thứ thế này đi,” một tên lính áo đỏ nói.

“Giống như không thể đuổi hết được lũ chuột vậy.”

“Cậu bé, chủ nhân của cậu là ai?” bà sơ hỏi. “Trả lời ta. Cậu làm sao thế,

câm à?”

Arya nghẹn giọng. Nếu cô trả lòi, Tommen và Myrcella chắc chắn sẽ

nhận ra cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.