TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 474

“Ông cũng không nên đi thêm,” bà nói. “Ông đã làm tất cả những gì tôi

yêu cầu, và còn hơn thế cả trăm lần. Chú tôi sẽ chăm sóc tôi nốt đoạn
đường tới thành Eyrie. Anh Lannister đây sẽ đi cùng tôi, chắc chắn ông và
những người còn lại nên nghỉ ngơi tại đầy cho lại sức.”

“Chúng tôi rất vinh dự được tiếp đãi họ,” Ser Donnel nói với sự khắng

khái của một người trẻ tuổi. Ngoài Ser Rodrik, đoàn người theo bà từ quán
trọ bên ngã từ đường tới đây chỉ còn Bronn, Ser Willis Wode và chàng ca sĩ
Marillion.

“Phu nhân,” Marillion nói và tiến lên. “Tôi xin bà hãy cho tôi theo tới

thành Eyrie, để chứng kiến khúc cuối của câu chuyện tôi đã theo dõi từ khi
bắt đầu.” Cậu bé mệt mỏi, nhưng đôi mắt sáng rực quyết tâm lạ thường.

Catelyn chưa bao giờ yêu cầu chàng ca sĩ này đi cùng; chính cậu ta tự

quyết định, bà cũng không thể hiểu vì sao bao nhiêu con người dũng cảm
hơn nằm chết phơi xương nơi đồng không mông quạnh, vậy mà cậu ta lại ở
đây, với bộ râu mới mọc trông khá trưởng thành. Có lẽ bà nợ cậu ta một
điều gì đó vì đã theo tới tận đây. “Được thôi,” bà nói.

“Tôi cũng đi nữa,” Bronn tuyên bố.

Bà không thích người này. Bà biết, nếu không có người đàn ông này bà

sẽ không bao giờ đến được Thung Lũng, tay lính đánh thuê này chiến đấu
dũng mãnh như bất cứ một chiến binh nào, và thanh kiếm của hắn đã giúp
họ an toàn.

Nhưng dù vậy, Catelyn cũng không ưa hắn. Dù hắn gan dạ, khỏe mạnh,

nhưng trong tim hắn không có chỗ cho lòng nhân từ và trung thành. Bà đã
thấy hắn đi bên cạnh Lannister quá thường xuyên, thì thầm nói chuyện với
gã người lùn và cười gì đó với nhau. Khi tới được đây rồi, bà muốn tách
bọn họ ra, nhưng vì bà đã đồng ý cho Marillion đi tiếp tới thành Eyrie, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.