TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 525

tảng đá, rễ cây và cành cây đều phủ một lớp tuyết trắng mỏng. Càng đợi cậu
càng thấy không thoải mái. Cậu không cảm nhận được đôi chân của mình,
chúng treo vô dụng trên đai chân, nhưng những sợi đai quanh ngực cậu quá
chặt và thô, tuyết ngấm qua găng tay khiến cậu lạnh cóng tay. Cậu không
hiểu sao Theon, Maester Luwin và chú Joseth lại đi chậm thế.

Khi cậu nghe tiếng lá rì rào, Bran dùng cương ra lệnh cho Vũ Công quay

lại, mong lại thấy những người bạn của mình. Nhưng không. Chỉ có những
gã rách rưới bước ra ngoài bờ suối.

“Chúc các anh một ngày may mắn,” cậu lo lắng nói. Chỉ cần liếc qua,

Bran đã biết họ không phải thợ săn hay nông dân. Cậu đột nhiên nhận ra
mình đang ăn mặc sang trọng thế nào. Chiếc áo khoác của cậu còn mới
nguyên, làm bằng vải len xám sậm với những chiếc cúc bạc, và một chiếc
ghim bạc lớn đính chiếc áo choàng lông thú trên vai cậu. Giày và găng tay
cậu cũng được bọc lông.

“Đi một mình hả nhóc,” gã lớn nhất nói, đầu trọc lốc, mặt đỏ ửng vì gió

quất. “Khổ thân thằng bé, lạc vào rừng sói rồi.”

“Tôi không lạc,” Bran không thích cái cách những kẻ lạ mặt này nhìn

mình. Cậu đếm có bốn người, nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy hai tên nữa
sau lưng. “Anh trai tôi vừa mới đi một lúc, và hộ vệ của tôi sẽ sớm tới thôi.”

“Hộ vệ của nhóc?” gã thứ hai nói. Râu tóc che phủ hết khuôn mặt hốc

hác của gã. “Và họ đang gác cái gì nào, tiểu quý tộc của tôi? Có phải là cái
ghim bạc trên áo choàng nhóc không?”

“Đẹp thế,” một giọng phụ nữ vang lên. Trông cô ta chẳng giống phụ nữ;

cao và mảnh khảnh, mang khuôn mặt khắc khổ y như những kẻ khác, tóc
giấu dưới cái mũ trụ nửa đầu. Cô ta cầm ngọn giáo dài hai mét làm từ gỗ sồi
đen, đầu bọc thép gỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.