TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 147

Ông cho ngựa đi chậm lại khi đã bắt kịp nhà vua. “Bệ hạ.” Từ khoảng cách
gần, trông Stannis còn tệ hơn trong hình dung của Davos khi nhìn từ xa.
Mặt ngài trông hốc hác, và mắt đầy quầng thâm.

“Một tên buôn lậu sẽ phán xét người khác tốt nhất,” nhà vua nói. “Ngươi
thấy Ser Cortnay Penrose này thế nào?”

“Một ông già cứng đầu cứng cổ,” Davos cẩn trọng nói.

“Ta gọi đó là thèm được chết. Hắn ném cả lòng khoan dung của ta vào mặt
ta, và còn ném cả mạng sống của hắn vào cuộc giao kèo, cũng như mạng
sống của mọi người trong thành nữa. Đấu tay đôi sao?” Vị vua khịt mũi
nhạo báng. “Chắc hắn nhầm ta với Robert.”

“Có lẽ ông ta đã tuyệt vọng. Ông ta còn có thể hy vọng điều gì nữa đây?”

“Chẳng có gì. Lâu đài sẽ thất thủ. Nhưng làm sao để điều đó diễn ra càng
sớm càng tốt?” Stannis trầm tư suy nghĩ về điều đó một lúc. Trong tiếng vó
ngựa đều đều, Davos có thể nghe thấy tiếng nhà vua nghiến răng khe khẽ.
“Lãnh chúa Alester giục ta đưa Lãnh chúa Penrose tới đây. Cha của Ser
Cortnay ấy. Ta tin là ngươi biết ông ấy?”

“Khi thần đến với tư cách là công sứ của ngài, Lãnh chúa Penrose đón tiếp
thần lịch sự hơn cả,” Davos nói. “Ông ấy đã già lắm rồi, thưa bệ hạ. Ốm
yếu và bệnh tật.”

Đối đầu với người của hoàng hậu vô cùng nguy hiểm, nhưng Davos đã thề
rằng sẽ luôn nói sự thật với nhà vua. “Thần nghĩ đó không phải là một ý
hay. Ser Cortnay thà chứng kiến cha mình chết chứ không chịu phản bội
lòng tin của chính mình. Điều đó không những chẳng đem lại gì cho chúng
ta, mà còn làm chúng ta thêm ô nhục.”

“Ô nhục thế nào?” Stannis nổi cáu. “Ngươi muốn ta tha mạng cho lũ phản
bội sao?”

“Ngài đã tha mạng cho những người ở sau chúng ta đó thôi.”

“Ngươi trách ta vì điều đó sao, tên buôn lậu kia?”

“Thần không dám.” Davos sợ rằng mình đã nói quá nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.