TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 154

Dragonstone, cô ấy đã nhìn thấy điều đó và nói với Selyse. Lãnh chúa
Velaryon và Salladhor Saan bạn ngươi giục ta tiến đánh Joffrey, nhưng
Melisandre nói nếu tới Storm’s End, ta sẽ có được phần lớn binh lực của em
trai ta, và cô ấy đã đúng.”

“Nh...nhưng,” Davos lắp bắp, “Lãnh chúa Renly đến đây chỉ vì ngài đã bao
vây lâu đài. Trước đó cậu ấy đang dẫn quân tới Vương Đô để chống lại Nhà
Lannister, đáng lẽ Renly có thể...”

Stannis nhíu mày và chuyển mình trên ghế. “Đáng lẽ thế nào? Những gì nó
làm mọi người đã thấy. Nó tới đây với các chư hầu và những quả đào, rồi
nhận lấy cái chết. Và điều đó thật tốt cho ta. Melisandre cũng nhìn thấy một
ngày khác trong ngọn lửa. Một buổi sáng khi Renly tiến đến từ phương nam
trong bộ giáp màu xanh lá của nó và đập tan quân đội của ta dưới những
bức tường thành ở Vương Đô. Nếu chạm trán với em trai ta ở đó, chẳng
phải ta sẽ phải chết thay cho nó hay sao?”

“Hoặc cả hai người có thể hợp lực để hạ bệ Nhà Lannister,” Davos phản
kháng. “Tại sao không? Nếu cô ta nhìn thấy những hai viễn cảnh thì... có
thể cả hai đều không đúng.”

Vua Stannis chỉ tay. “Ngươi sai rồi, Hiệp Sĩ Củ Hành. Một số loại ánh sáng
có thể phản chiếu nhiều hơn một cái bóng. Thử đứng trước đống lửa trong
đêm mà xem, ngươi sẽ thấy điều đó. Ngọn lửa nhảy múa và chẳng bao giờ
đứng yên. Những cái bóng to rồi nhỏ, và mỗi người có hàng chục cái bóng
khi mờ khi tỏ, vậy đấy! Và con người còn có những cái bóng trong tương
lai. Một hoặc nhiều. Melisandre nhìn thấy tất cả bọn chúng.”

“Ngươi không ưa cô ta, ta biết điều đó, Davos, ta đâu có mù. Các lãnh chúa
của ta cũng không thích cô ta. Estermont nghĩ trái tim bốc lửa của cô ta là
sự lựa chọn sai lầm, và cầu xin được chiến đấu dưới lá cờ hình con hươu
đội vương miện như trước. Ser Guyard nói không nên để cô ta cầm cờ hiệu.
Những người khác xì xào bàn tán rằng cô ta không có chỗ trong hội đồng cố
vấn chiến tranh của ta, rằng ta nên cho cô ta trở về Asshai, và rằng ta giữ cô
ta lại trong lều hằng đêm là tội lỗi. Chà, họ bàn tán... trong khi cô ta phục
vụ rất tốt.”

“Phục vụ thế nào?” Davos hỏi và sợ phải nghe câu trả lời.

“Những lúc cần thiết.” Nhà vua nhìn Davos. “Còn ngươi?”

“Thần...” Davos liếm môi. “Thần xin nghe lệnh ngài. Ngài muốn thần làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.