TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 175

Nói rồi Tyrion đưa Shae lên gác.

“Ca sĩ của em chắc sẽ chẳng bao giờ hát được nữa.” Shae nói đùa. “Ngài
vừa làm ông ta sợ mất cả giọng rồi.”

“Một chút sợ hãi sẽ giúp hắn lên được những nốt cao.”

Nàng đóng cửa phòng ngủ. “Ngài sẽ không làm gì hắn chứ?” Nàng đốt một
cây nến thơm và quỳ xuống cởi giày cho anh. “Những bài hát của hắn khiến
em vui những đêm chờ đợi mà ngài không đến.”

“Ước gì đêm nào ta cũng có thể đến,” Tyrion nói khi nàng xoa lên hai chân
anh. “Hắn hát thế nào?”

“Không hay cũng chẳng dở.”

Tyrion cởi áo cô gái và vùi mặt vào ngực nàng. Với anh, lúc nào nàng cũng
có mùi sạch sẽ, ngay cả trong một thành phố trụy lạc và bốc mùi như thế
này. “Hãy giữ hắn lại nếu nàng thích, nhưng phải kiểm soát hắn. Ta không
muốn hắn lang thang vào thành phố và kể chuyện này trong các hàng ăn.”

“Hắn sẽ không...” nàng nói.

Tyrion ghé miệng mình vào miệng Shae. Anh đã nói đủ nhiều rồi; anh cần
sự đơn giản ngọt ngào của những khoái lạc mà anh tìm thấy giữa hai đùi
Shae. Ít nhất thì ở đây có người cần anh, chào đón anh.

Xong xuôi, anh nhẹ nhàng rút cánh tay nơi Shae đang gối đầu, mặc bộ áo
chùng vào và bước ra vườn. Một vầng trăng khuyết dát bạc lên tán lá của
những cây ăn quả, chiếu sáng lên bề mặt những tảng đá bên hồ tắm. Tyrion
ngồi bên bờ nước. Đâu đó ở bên phải, một con dế đang kêu rả rích, một âm
thanh thân thuộc đến lạ kỳ. Ở đây thật yên bình, anh nghĩ, nhưng liệu sẽ
được bao lâu?

Một mùi hôi thối ở đâu bay lại khiến anh phải quay đầu. Shae đang đứng ở
cửa phía sau anh, trên người là chiếc váy màu bạc mà anh tặng. Ta yêu
những cô gái mặc đồ trắng như mùa đông, với ánh trăng sáng trên mái tóc.
Đằng sau nàng là một người ăn mày, một tên béo tốt trong bộ quần áo bẩn
thỉu chắp vá, với đôi chân trần bám đầy đất cát. Chiếc bát được treo trên cổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.