TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 194

cỏ rộng thênh thang nên mũi tên khó có thể bay trúng đích... Nếu lỡ chúng
có thể tràn qua thì Edmure cũng sẽ có những hiệp sĩ giỏi nhất để chống đỡ,
sẵn sàng đi đến bất cứ nơi nào cần họ. Con sông sẽ ngăn chúng lại.”

“Mong rằng ông nói đúng,” Catelyn buồn bã nói.

***

Đêm đó chúng lại tới. Bà đã ra lệnh cho người gọi bà dậy ngay lập tức nếu
kẻ địch quay trở lại, và quá nửa đêm, một hầu gái vào chạm nhẹ lên vai bà.
Catelyn ngồi dậy ngay lập tức. “Chuyện gì vậy?”

“Lại chỗ nước cạn, thưa phu nhân.”

Mặc chiếc áo choàng ngủ, Catelyn bò lên nóc của tòa tháp. Từ đây bà có thể
nhìn qua tường thành và dòng sông ngập ánh trăng, tới nơi trận chiến đang
diễn ra. Lính phòng thủ đã đốt những đống lửa canh dọc bờ sông, và có lẽ
đội quân của Lannister cho rằng sẽ đánh úp họ trong bóng tối khi họ mất
cảnh giác. Nếu vậy thì quả thật điên rồ. Bóng tối là kiểu đồng minh nguy
hiểm nhất. Khi lội qua dòng nước, bọn chúng có thể dẫm phải những vũng
nước nhỏ bị che khuất và bị dìm ướt, trong khi những người khác có thể bị
vấp vào đá hoặc bị chông sắt rạch vào chân. Các cung thủ của Nhà Mallister
bắn một dàn mũi tên lửa qua sông. Nhìn từ đằng xa trông chúng thật đẹp
mắt. Một người bị trúng tới mười mấy mũi tên, quần áo bốc cháy, và hắn
loạng choạng quay cuồng trên dòng nước cao tới gối cho đến khi ngã xuống
và bị dòng nước cuốn trôi. Khi hắn trôi tới Riverrun thì ngọn lửa đã tàn và
mạng sống của hắn cũng đã tắt.

Một trận thắng nhỏ bé thôi, Catelyn nghĩ thầm khi trận chiến kết thúc và
những tên địch còn sống đã chạy thoát thân vào bóng tối, nhưng dù sao thì
đó cũng là một chiến thắng. Khi họ đi xuống những bậc thang ngoằn ngoèo
của tháp canh, Catelyn hỏi Brienne xem cô ta nghĩ gì. “Đó chỉ là cái bụi
móng tay của Lãnh chúa Tywin thôi, thưa phu nhân,” cô gái nói. “Ông ta
đang thử tìm kiếm một điểm yếu, một điểm không được phòng thủ để băng
qua. Nếu không thể tìm thấy, ông ta sẽ co tất cả các ngón tay lại thành một
nắm đấm và sẽ giáng một cú thật mạnh.” Brienne khom vai. “Nếu là tôi thì
tôi sẽ làm như vậy.” Tay cô gái lần tới chuôi thanh kiếm và vỗ nhẹ, như thể
để chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đó.

Có thể lúc đó các vị thần sẽ phù hộ cho chúng ta, Catelyn nghĩ. Tuy nhiên,
bà chẳng thể làm gì trước việc đó. Bên dòng sông đó là chiến trường của
Edmure; còn chỗ của bà là ở đây, bên trong lâu đài này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.