TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 202

đi qua đó. Cậu có thể cố thò mõm qua những thanh sắt, nhưng tất cả chỉ có
thế. Rất nhiều lần em cậu đã định cắn gãy những dẻ xương đen xì trên chiếc
cổng đó, nhưng chúng chẳng hề suy chuyển. Họ phải đào phía dưới, nhưng
ở đó lại có những viên đá lớn và phẳng, chôn dưới lấp lửng đất cùng với lá
mục.

Gầm gừ, cậu đi đi lại lại trước cánh cổng rồi lao mình vào đó thêm một lần
nữa. Cánh cổng khẽ rung lên và đẩy cậu bật trở lại. Bị khóa rồi, một giọng
nói thầm thì. Bị xích rồi. Những con đường khác đều đã bị khóa. Phía trên
bức tường đá của con người có những cánh cửa để mở thì cánh rừng lại quá
dày. Chẳng có lối nào có thể ra được.

“Có đấy,” giọng nói lại thì thầm, và dường như cậu cảm nhận được bóng
của một cây lá kim lớn mọc lên từ nền đất đen và cao gấp mười lần chiều
cao một con người. Nhưng khi cậu ngước nhìn lên, cái bóng lại không ở đó.
Phía bên kia của rừng thiêng, phía cây tùng, nhanh lên, nhanh lên...

Một tiếng kêu ngàn ngạt xuyên qua màn đêm ảm đạm, rồi tắc nghẹn.

Ngay lập tức, cậu phi như bay về phía những cái cây, đám lá ướt dưới chân
kêu sột soạt, cành cây quất vào người khi cậu lao qua. Cậu nghe thấy em
trai mình chạy rất gần đằng sau. Họ lao xuống dưới cây đước và chạy quanh
hồ nước lạnh, xuyên qua những bụi cây mâm xôi, bên dưới những tán sồi,
tần bì và những bụi táo gai, tới tít phía bên kia của khu rừng... và đây rồi,
cái bóng lờ mờ mà cậu không nhìn thấy, một cây gỗ nghiêng nghiêng vươn
cao đến tận nóc nhà. Cây tùng, cậu nghĩ.

Đột nhiên lúc đó cậu nhớ ra cách trèo cây. Những chiếc lá kim rậm rạp cào
lên mặt và rơi vào gáy cậu, nhựa nhớp nháp dính trên những ngón tay - nó
có mùi nhựa thông. Việc leo trèo này thật dễ dàng với một cậu bé, thân cây
nghiêng ngả, vặn vẹo, những cành cây lại gần nhau đến mức dường như
chúng tạo thành một cái thang. Ngọn cây dẫn thẳng lên chóp mái.

Cậu gầm gừ đánh hơi quanh gốc cây, nhấc một chân lên và đánh dấu nó
bằng nước tiểu. Một cành cây thấp quệt vào mặt cậu, cậu đớp nó, kéo và
vặn cho đến khi cành cây gãy ra và rách toạc. Miệng cậu đầy những chiếc lá
gai và vị đắng của nhựa. Cậu lắc đầu gầm gừ.

Em trai cậu đang ngồi xổm và cất tiếng tru ai oán làm sao. Vậy là không có
cách nào cả. Họ không phải là sóc, cũng không phải là thú cưng của con
người nên không thể vắt vẻo trên những cành cây, bám mình trên đó bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.